Ngày hôm sau, trước khi lên đường, Mã lão hán có hỏi qua chúng ta sao lại thiếu đi một người, Phong Tranh mượn cớ nói đại ca có việc nên đi trước. Mã lão hán cũng không hỏi thêm.
Sau giờ ngọ, cuối cùng chúng ta cũng tớithành Phượng Dương, một trong những cửa khẩu vào Đông Tề. Chúng ta vàđám người Mã lão hán từ biệt ở đây. Phong Tranh tìm một quán trà thanhtĩnh, dặn ta cứ ở trong phòng, còn hắn thì đến quan phủ.
Ta biết tin tức mà quan phủ nhận được,chính là đưa người đến đón Thụy Vân quận chúa của Ngụy Vương gia, vì vậy ta phải có dáng vẻ của một tiểu thư cành vàng lá ngọc. Còn nha đầuphiêu dạt chân trời ngày nào, giờ chỉ có thể tạm thời nhốt vào trongngười ta.
Hạ Đình Thu uống mấy ngụm trà, buông cốc, nghiêm túc nói: “Vũ nhi, ta cũng nên đi.”
Ta cũng không quá kinh ngạc. Hắn không có công danh trong người, cũng không muốn tiếp xúc với quan phủ, điều nàyta cũng hiểu. Trước kia hắn đến là vì muốn giúp ta, hiện tại đã đại công cáo thành, cũng nên để hắn tự do.
Giọng nói của ta nhu hòa hẳn đi, còn có phần làm nũng: “Nhị sư huynh, cám ơn huynh.”
Hạ Đình Thu khẽ cười, đưa tay sờ đầu ta:“Nha đầu, còn khách sáo với sư huynh. Muội về nhà trước, tìm cơ hội chạy ra ngoài. Có sư phụ, cha muội sẽ không làm gì.”
Ta cười gật đầu.
Hạ Đình Thu dịu dàng nhìn ta một lúc, cúi đầu xuống, hôn lên trán ta.
“Ta ở trong núi chờ muội trở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-phong-om-lay-hai-duong/2443028/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.