Mười lăm ngày trước, chúng ta rời kinh thành, đi đến Đan Chu.
Trên cả đoạn đường này, mỹ nhân quốc sư và Phong Tranh khanh khanh ta ta thế nào, Hạ Đình Thu thì trêu hoa ghẹo nguyệt ra sao, ta không muốn nhắclại. Dù sao mọi người cũng xem như thuận lợi đến Đan Chu Thành.
Đi xa về phía tây, rời khỏi địa phận Bắc Liêu sung túc chính là sa mạc.Nơi hoang vắng như vậy trước đây chỉ dùng để hành hương, diện tích cũngkhông lớn, đình miếu san sát nhau, người dân đi lại trên đường, một nửalà giáo dân, một nửa là thương nhân.
Quốc sư ở lại trong một cungđiện trang nghiêm mà cổ xưa, nhưng cũng vô cùng thoải mái. Chúng ta ởhai ngày, giả vờ như vào thánh điện lấy nước thánh. Sau đó ta cùng HạĐình Thu lén trốn ra ngoài, ăn no một bụng các món bình dân dọc hai bênđường, kết quả về bị đau bụng đi ngoài, Phong Tranh chỉ biết than vãngiúp chúng ta bốc thuốc rồi lại sắc thuốc.
Đợi đến lúc hai ngườichúng ta khỏe lại, quốc sư liền đề nghị muốn đưa bọn ta vào sa mạc dungoạn một chút. Ở gần đây hình như có một ốc đảo, nơi mà du khách vẫnthường xuyên đặt chân đến, vào buổi sáng còn có thể xem mặt trời mọc.
Được quốc sư nhiệt tình chiêu đãi như vậy, chúng ta cũng không khách khí màvui vẻ đồng ý. Vì thế quốc sư liền đưa chúng ta đi, còn dẫn theo mấythuộc hạ, buổi chiều ngày hôm sau liền xuất phát.
Người phương nam chúng ta đều là lần đầu đi vào sa mạc, cảm thấy đâu đâu cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-phong-om-lay-hai-duong/2443015/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.