Đến ngày thứ ba, đội ngũ đưa dâu và các đại sứ hòa thân của chúng ta đều chuẩn bị trở về nước. Khi đó, Phong Tranh còn đặc biệt nói, quốc sưĐông Tề của chúng ta còn có ủy thác một việc, mong muốn có thể mang vềmột ít nước thánh nên đội ngũ sẽ đi đường vòng ghé thánh địa Chu Dan của Bắc Liêu.
Đúng là không phụ sự mong đợi của mọi người, mỹ nhân quốc sư sau khibiết được tin này, nàng lập tức nói cũng vừa khéo đúng lúc nàng phải đến thánh địa, nên có thể đi cùng chúng ta. Hiển nhiên là chúng ta vui mừng đồng ý. Bắc Liêu đế tuy là không đồng ý, nhưng do quốc sư khăng khăngphải đi, cho nên ông ta không làm gì được đành chấp nhận.
Ta nhớ ngày rời khỏi kinh đô Bắc Liêu là một ngày mùa xuân trời trongnắng ấm. Cây ngô đồng trong thành đều nở hoa, cả một vùng phủ màu hồngphấn, tựa như tuyết rơi ngày đông. Đám nhóc Bắc Liêu vui đùa chạy theođoàn người của chúng ta, hai bên đường là những hàng quán thịt dê nướng, chốc chốc lại đưa đến mùi hương thơm nồng.
Sau đó.
Sau đó…
Ta mở đôi mắt mỏi mệt, nhìn vào sa mạc mênh mông bát ngát.
Chỉ một màu vàng kết hợp với màu xanh kéo dài đến tận chân trời, khônggian tràn ngập một nét đẹp tĩnh lặng mang đầy chết chóc. Ở nơi mà giữađất trời không có gì ngoài hạt cát này, đoàn người bị lạc trong đó trông thật nhỏ bé.
“Quả thật là lạc đường.” Hạ Đình Thu quả quyết nói, “Gió này là từ hướng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-phong-om-lay-hai-duong/2443012/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.