Trương đại nhân không vui liếc nhìn Hạ Đình Thu, quay đầu nói với ta: “Quận chúa, đúng là theo như lời Hạ công tử nói, bảo vật hiện giờ đang ở trong tay quốc sư.”
“Chính là vị quốc sư xinh đẹp hơn người, lại được dân chúng vô cùng kính yêu đấy sao?”
Trương đại nhân đưa mắt nhìn ta, gần như muốn nói “Đúng là nữ nhân,chỉ biết quan tâm người ta có đẹp hay không”, nhưng miệng vẫn cung kínhđáp: “Bẩm quận chúa, đúng là vị quốc sư này.”
Ta hỏi: “Quốc sư đem báo vật giấu ở đâu?”
Nét mặt Trương đại nhân lộ vẻ khó xử, “Quốc sư, nàng…hình như để bảo vật ở bên mình.”
A ha, việc này có chút phiền đây. Để trong ngăn tủ, trong rương, còn có thể lục tìm, để ở trên người, vậy chỉ có thể soát người.
Ta nhìn mấy vị nam nhân này, hỏi: “Vậy các người có nghĩ ra cách gì để tiếp cận quốc sư chưa?”
Lưu đại nhân tiến lên nói: “Bọn hạ thần đã nghĩ rất nhiều cách, nhưng cái chính vẫn không thể tiếp cận được đến quốc sư. Người chúng thầnphái đi đã mất rất nhiều thời gian, hiện tại, tên tạp vụ ở phòng bếpđược thăng làm đầu bếp, người cho heo ăn ở hậu viện thì được thăng làmngười đi thu mua vật dụng, cô nương giặc y phục lại càng không gặp may,vất vả lắm mới được cất nhắc thành người dâng trà ở tiền đường, nhưnglại bị một vị Vương gia thế tử nhìn trúng, muốn nạp nàng làm tiểu thiếp. Nàng ta đành tìm cách bỏ trốn. Thật sự là…”
Ta mím chặt môi để không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-phong-om-lay-hai-duong/2442994/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.