Buổi tối sau khi tắm rửa, ta ngồi bên dưới cửa sổ, vừa đùa nghịch một chiếc cửu liên hoàn, vừa thỉnh thoảng đưa mắt nhìn lên ánh trăng sángtỏ bên ngoài.
Ta bỗng nhiên nhận ra, mặc dù bản thân chưa sống được bao nhiêu năm,nhưng đã phải chạy ngược chạy xuôi khắp chốn, trải qua cuộc sống nửa lưu lạc. Trước đây, mỗi lần về thăm nhà được vài hôm, ta lại muốn trở vềnúi. Sau khi về núi chưa được bao lâu, nương nhớ ta, lại gọi ta trở về.
Hiện tại còn hơn thế, chạy thẳng một mạch đến nơi đất khách.
Ánh trăng nơi này cũng tròn như ở quê nhà. Không biết đêm nay ở NgọcLong Sơn, trăng có tròn như thế này không? Sư phụ và Đại sư huynh cóngồi trong sân, cùng ngẩng đầu nhìn lên ánh trăng tròn vành này không?
“Quận chúa.” Thảo nhi bê một bát sữa được ướp lạnh đến, “Hiện tại người có dùng ngay không?”
“Ừ, đưa ta.” Thứ nước uống đặc biệt này của Bắc Lương ta vô cùng thích, mỗi ngày đều uống một bát.
Thảo nhi đứng một bên hầu. Ta vừa uống vừa hỏi: “Sau này ta trở về phía Nam, ngươi đi theo ta, hay là ở lại?”
Thảo nhi nói: “Nếu quận chúa thích nô tỳ, người có thể đưa nô tỳ đitheo. Còn nếu như không tiện, Thảo nhi cũng có thể trở về Lý phủ. Lý đại nhân đối với chúng nô tỳ cũng rất tốt.”
Ta uống xong bát sữa, liền trả lại bát cho nàng.
Thảo nhi tiếp lấy, sau đó hành lễ cáo lui, trước khi đi, dường như vô tình thốt ra một câu: “Kim
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-phong-om-lay-hai-duong/2442992/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.