Sau khi tan lớp, Thái Hồng gọi liên tiếp ba cú điệnthoại cho Hàn Thanh, phải gặp mặt trực tiếp, động viên cô ấy đi làm ở công tycủa Đông Lâm. Thái Hồng cảm thấy, nếu Hàn Thanh đã không dám quyết định, là bạnbè, cô có trách nhiệm nhắc nhở cô ấy không nên bỏ lỡ cơ hội tốt. Huống chi đâycũng chẳng phải lần đầu cô giúp đỡ Hàn Thanh. Năm xưa, cô ấy được vào làm ở thưviện cũng là nhờ Thái Hồng sắp xếp. Cô phải nhờ vả rất nhiều người mới có được côngviệc ấy, bởi ở thành phố này, một công việc lương không cao nhưng nhàn hạ cũnglà một miếng mồi béo bở đối với rất nhiều người. Thái Hồng cảm thấy cùng là congái thành phố, Hàn Thanh không thiếu kinh nghiệm ứng xử với người khác, cũngkhông phải không lanh lợi, không biết quan sát, ngược lại vấn đề của cô là quánhạy cảm. Nói cách khác, nếu như thói xấu của đa số người thành phố là do trìnhđộ văn hóa không cao tạo ra, thì thói xấu của Hàn Thanh là do có cha mẹ đều làgiáo viên, dạy dỗ quá chu đáo nên cô sống quá văn minh. Có những việc rất bìnhthường, chẳng hạn như lúc không vui thì chửi thề vài câu, khi vui vẻ thì tángẫu với bạn bè, đùa nhau tranh giành đồ ăn với bạn… cô đều không làm chứ đừngnói đến chuyện cặp kè với đại gia. Vậy nên Hàn Thanh rất được mọi người yêumến. Ở cạnh cô rất an toàn, cô không giành thứ gì lại sẵn sàng giúp đỡ ngườikhác, một cô gái “dễ bị tổn thương bẩm sinh”. Và cách nhìn đàn ông của cô vẫndừng lại tuổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-pho-hoang-vang/1932812/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.