Không biết là vô tình hay cố ý, suốt cả trận đấu, TầnVị đều ngồi giữa, Thái Hồng và Tô Đông Lâm ngồi hai bên, ý định tranh thủ cơhội nói với Đông Lâm về chuyện của Hàn Thanh đã tan thành mây khói. Đươngnhiên, vị trí ngồi rất đẹp, khán giả reo hò, tiếng huýt sáo vang trời, tuykhông hiểu bóng đá nhưng cảm xúc của Thái Hồng ít nhiều cũng hòa theo đám đông.Còn Đông Lâm và Tần Vị, vẻ mặt của hai người đều rất điềm tĩnh, mỗi người cầmmột chai nước lạnh, mắt nhìn về phía trước, im lặng, tựa như đang thưởng thức mộtvở kịch. Thái Hồng tiu nghỉu, thầm nghĩ làm ơn, dù không hứng thú thì cũng giảvờ một chút có được không? Cô chưa từng nghe có người đàn ông nào không thíchmôn này cả. Dáng vẻ của hai người khiến Thái Hồng cảm thấy, Đông Lâm đi với côchẳng qua là vì nể mặt cô, còn Tần Vị đi theo là vì nể mặt Đông Lâm. Thái Hồngvốn định hùa theo đám đông hò hét vài tiếng nữa, thấy hai người họ ngồi im nhưtượng, bản thân cũng ngại không dám reo hò. Cứ như thế ngồi đến hết trận, cuốicùng Tần Vị mới huýt sáo một cái: “Áo cầu thủ của Hàn Bằng hôm nay không đẹp,thực sự khó coi quá… màu đỏ không hợp với anh ta.”
Tô Đông Lâm chau mày, uống một ngụm nước, không đáplời.
Chỉ vì muốn nhờ Đông Lâm giúp đỡ mà bắt hai người nàyphải đi xem bóng đá, trong lòng áy náy, Thái Hồng tỏ vẻ đồng tính: “Đúng đấy,tôi cũng thấy không đẹp, nhưng anh ta đá bóng giỏi thật.”
Tần Vị ngoảnh đầu lại: “Nghe Đông Lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-pho-hoang-vang/1932809/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.