Cùng với những âm thanh kẽo kẹt vang lên, tình cảm của Thôi Tinh Tinh và Hùng Phi cũng theo đó mà thăng hoa. Chiếc máy dệt vải này có thể nói là tượng trưng cho tình yêu của họ. Khi Thôi Tinh Tinh nhẹ nhàng dựa đầu vào vai Hùng Phi, tấm màn đỏ liền hạ xuống.
Tiếng vỗ tay như sấm.
Trong tiếng vỗ tay, Hàn Nghệ đi lên sân khấu.
Một người cả kinh kêu lên: "Hàn tiểu ca, ngươi không không phải là định ngừng diễn một ngày đó chứ."
Khách nhân bây giờ đều đã quá hiểu Hàn Nghệ, bởi vì bình thường Hàn Nghệ sẽ không lên sân khấu, nhưng một khi đã lên thì chắc chắn sẽ có việc không hay, lần trước khi cày Hùng Phi xuất hiện, Phượng Phi Lâu liền mượn cớ này mà ngừng diễn một ngày.
"Đương nhiên là không."
Hàn Nghệ cười ha hả nói.
Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Ta có khủng bố như vậy sao? Hàn Nghệ cười thầm rồi nói: "Cái máy dệt vừa rồi mọi người thấy, chính là phát minh mới nhất của tại hạ, ta đặt tên cho nó là 'Máy dệt Tinh Tinh'."
Những thứ khác khoan hãy nói, trước tiên cứ đặt tên đã, đây chính là một loại tuyên truyền mang tính liên tục, quyết không thể để triều đình phá hỏng. Nếu Hùng Phi đã có cày Hùng Phi, vậy thì Thôi Tinh Tinh đương nhiên cũng phải có máy dệt Tinh Tinh, như thế mới công bằng chứ.
Khi đang nói chuyện, sau màn vải đỏ chợt tách ra một khe hở, chỉ thấy Tang Mộc đẩy cái máy dệt ra, thì ra phía
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-nien-nhan-roi-o-duong-trieu/2417054/chuong-237.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.