"Phù...!"
Đợi cái đám lưu manh không xếp hàng kia rời đi, Hàn Nghệ thở phào một hơi, quan sát hai bên trái phải, đột nhiên phát hiện ra Lưu Nga đang co mình một góc run cầm cập, cười khổ một tiếng, rồi đi tới nhẹ nhàng gọi: "Lưu tỷ, Lưu tỷ?"
"Á?"
Lưu Nga đột nhiên hoảng hốt hét lên một tiếng, sau đó nhận ra là Hàn Nghệ, rồi nhìn quanh hỏi: "Quốc...Quốc Cữu Công đi chưa?"
Hàn Nghệ nói: "Đi lâu rồi."
Lưu Nga kích động nói: "Hàn tiểu ca, ngươi không muốn sống nữa sao?"
Hàn Nghệ nói: "Đương nhiên là còn!"
Lưu Nga nói: "Thế mà vừa rồi vẫn còn nói vậy, ngươi...ngươi điên rồi sao?"
Lần này nàng thực sự không chịu nổi được nữa. Trước kia Hàn Nghệ đấu với Thôi Tập Nhận, là đã tới cực hạn của nàng, nhưng dù sao Thôi Tập Nhận cũng chỉ là con cháu sĩ tộc, chứ chẳng có tước vị nào, còn Trưởng Tôn Vô Kỵ và Chử Toại Lương thì là đại thần sốm một số hai trong triều, ngươi chỉ là một tên dân đen lại dám chống đối Tể Tướng, thế chẳng phải là tự tìm chết thì là gì.
Hàn Nghệ cười nói: "Có lẽ vậy."
Lưu Nga thấy Hàn Nghệ cứ như không có việc gì xảy ra, cả người như muốn hỏng mất, ngồi bệt xuống đất sụt sịt nói: "Ngươi... ngươi rốt cuộc là vì cái gì?" Nói tới đó, nàng khóc òa lên, nàng thực sự không thể hiểu nổi Hàn Nghệ vì sao lại làm vậy.
Hàn Nghệ ngồi xổm xuống nhìn Lưu Nga nói: "Bởi vì ta muốn làm quan."
Lưu Nga
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-nien-nhan-roi-o-duong-trieu/2417055/chuong-236.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.