Lâm Hiểu xin lãnh đạo bệnh viện tan tầm sớm. Bệnh viện đốivới ngành quản lí của cô không tính là nghiêm khắc cho nên nhanh chóngđược thông qua.
Ngồi lên xe Bác Thần, Lâm Hiểu vừa thắt dây an toàn vừa hỏi: “Anh có tính toán gì không?”
Bác Thần đánh tay lái, nói: “Đón ba mẹ em về, sau tìm cơ hộinói chuyện. Nếu có thể, anh muốn mời hai người đến nhà anh nói chuyện rõ ràng. Đương nhiên, anh sẽ bảo mẹ anh nói lời xin lỗi trước.”
Lâm Hiểu lập tức nhíu mày nói: “Nói rõ ràng ư, quên đi. Tháiđộ của dì Lan đâu cần phải bàn nữa, bằng không sao mẹ em lại vừa áy náyvừa thương tâm đến thế.”
“Mẹ em vẫn không biết thái độ của mẹ anh ư?” Bác Thần kinh ngạc nói.
“Em đoán là mẹ em vẫn chưa biết. Ngay sau khi xảy ra chuyện,ba mẹ em lại lấp tức hòa hảo. Một hai ngày sau, hai người đều dành cảngày dính vào một chỗ cùng nhau đi dạo khắp nơi. Em nhớ có một lần mẹem tình cờ gặp dì Lan, lúc ấy dì còn an ủi mẹ vài câu. Cho nên mẹ em vẫn nói với em…” Lý gia đều là những người lương thiện.
Nhớ tới đây, Lâm Hiểu cảm thấy có chút mỏi mệt. Có đôi khi mẹ cô thật sự quá vô tâm. Chỉ vì nghe được vài câu an ủi ngoài miệng, bàcòn có thể tin tưởng đến như vậy.
“Tóm lại, mẹ em vẫn không biết thái độ của nhà anh.” Lâm Hiểu lười nhiều lời.
Bác Thần nói: “Việc này thật sự phải do ba mẹ em kể lại tìnhhuống thật sự cho mẹ anh biết. Bằng không, mặc kệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-mai-truc-ma-den-tuoi-co-the-cuoi/559172/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.