Cô không muốn như vậy. Cô cũng không nghĩ mình có thể đối mặt hắn như với người thân của mình, vừa lí trí lại quả cảmnhưng đến khi cô lấy lại tinh thần thì chính cô đã làm ra chuyện thương tổn tới hắn.
Cô còn nói mình yêu hắn rất nhiều, nói đến thật dễ nghemà lại làm ra hành vi như vậy. Nếu hắn thật sự để ý cô, nếu cô thật sựbỏ mặc hắn thêm vài ngày, vậy thì hắn sẽ càng thêm không tốt. Huống chimẹ hắn đối đãi như thế với cô, cô không tốt, Bác Thần làm sao còn có thể bình thường?
Bác Thần nhìn Lâm Hiểu càng khóc càng lợihại, vội vàng rút ra một xấp giấy ăn giúp cô lau nước mắt, khẩn trươngnói: “Sao em lại khóc? Anh nói sai cái gì ư?”
Lâm Hiểu mơ mơ hồ hồ nhìn Bác Thần đang gần sát cô, cốgắng dùng khăn giấy thấm hết nước mắt còn lại nhưng nước mắt lại như cũkhông ngừng trào ra.
Cô không muốn lại áp lực chính mình, thầm nghĩ níu hắnđừng rời đi, đừng khiến hắn bởi vì sự ngu xuẩn của cô mà bỏ lại cô. Lâm Hiểu sợ hãi tùy hứng của mình sẽ khiến hắn phiền chán, sợ hắn thực sựtức giận hoặc là thấy thất vọng về cô. Chính cô cũng thấy thống hận tâmtư cẩn thận của mình, cũng thống hận mình lại có thể đối đãi với ngườimình để ý như thế.
Lâm Hiểu vươn người ôm cổ hắn, đem chính mình vùi vào trong lòng hắn , khóc thút tha thút thít, nức nở nói: “Thực xin lỗi…”
Không cần tức giận với cô, không được tức giận với cô…
Bác Thần đang lau mặt cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-mai-truc-ma-den-tuoi-co-the-cuoi/559171/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.