Đi đường cả buổi, nhưng dường như chỉ đảo đi đảo lại một chỗ, cách ánh đèn mơ hồ xa xăm càng ngày càng xa…
Tuy rằng Tô Thăng không nói gì, nhưng Phàn Hiểu Nhược cảm giác rõ ràng lòng bàn tay anh thấm ướt mồ hôi lạnh. Cô cúi đầu suy nghĩ, sau đó ngẩng đầu, lắc lắc cánh tay nói: “Tô Thăng, nếu không chúng ta ở lại rừng cây một đêm, sáng mai lại đi?” Tô Thăng lắc đầu.
Rốt cuộc, trong tầm mắt xuất hiện một căn nhà mái ngói thôn quê nhỏ bé cùng ngọn đèn nhá nhem yếu ớt.
Phàn Hiểu Nhược nhất thời kích động đến mức màu toàn thân đang sôi trào, mọi uể oải mệt nhọc trước đó lập tức bay lên chín từng mây, chỉ còn lại hưng phấn hăng hái vẫy chào.
Tô Thăng cũng thở phào nhẹ nhõm, bờ lưng vẫn cứng ngắc rốt cuộc trở lại bình thường. Trước khi anh chưa phản ứng lại thì đã bị một cơ thế nóng hổi ôm lấy ——
Phàn Hiểu Nhược một khi kích động liền quên mất người bên cạnh là ai, cô bổ nhào trên người Tô Thăng, la lớn: “Có người rồi! Tô Thăng, rốt cuộc tìm được người rồi!”
May mà sắc trời tối đen, Phàn Hiểu Nhược không thấy được khuôn mặt hơi ửng đỏ của Tô Thăng.
Gõ cửa hồi lâu, rốt cuộc có một bà cụ lên tiếng trả lời. Sau khi nói rõ mục đích đến và tình huống, bà cụ nhiệt tình dọn dẹp nhà cửa mời Tô Thăng và Phiền Hiểu Nhược vào.
Thấy bà cụ bưng bánh mì tới, Phàn Hiểu Nhược mới hậu tri hậu giác phát hiện mình rất đói bụng. Sau khi ăn như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-mai-oan-truc-ma/559600/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.