Phàn Hiểu Nhược gắng sức chạy đi, không thèm nhìn rốt cuộc là chạy tới đâu, chỉ cần là con đường thì cô sẽ tiếp tục chạy.
Cứ như vậy trên đường anh truy tôi đuổi, Phàn Hiểu Nhược còn thỉnh thoảng quay đầu nhìn mấy lần, trông thấy Tô Thăng còn cách mình rất xa. Một hồi sau cô thấy mình vẫn không thể bỏ lại Tô Thăng, cô vô cùng uể oải và tức giận, vì thế “đau thương hoá thành lực lượng”, cô chạy càng hăng say.
Tiếc rằng môn thể dục của Tô Thăng không tính là tốt, nhưng ít ra có thể đạt tới bốn sao, cho nên hy vọng muốn bỏ lại anh của Phàn Hiểu Nhược vẫn tan vỡ.
Dây đeo ba lô bị Tô Thăng túm trong tay, vững chắc đến lạ thường, Phàn Hiểu Nhược ra sức giãy dụa muốn chạy tiếp về phía trước, đáng tiếc chỉ có thể vận động tại chỗ.
Cuối cùng Phàn Hiểu Nhược cam chịu số phận mà dừng vận động tại chỗ của mình, cô quay đầu, hai tay chống nạnh, hung hăng hô to về phía Tô Thăng: “Rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Giờ phút này Tô Thăng cũng thở hồng hộc, anh khom lưng thở hổn hển, vừa muốn nói gì đó. Phàn Hiểu Nhược nghe được chữ “anh” liền vung tay phải lên, tiếp tục hung dữ nói: “Ngừng! Tôi không muốn nghe lời nói của anh!”
Tô Thăng ngẩng đầu, Phàn Hiểu Nhược nhìn anh: “Tô Thăng đáng ghét nhất! Hồi nhỏ anh ăn hiếp tôi, bây giờ còn xấu xa như vậy…” Phàn Hiểu Nhược suy nghĩ, cảm thấy mình uất ức, trước mắt dần mơ hồ, bởi vậy cô không nhìn ra vẻ buồn bã trong mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-mai-oan-truc-ma/559599/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.