8. 
Tôi không đến bệnh viện thăm Chu Mục nữa. Khi anh hỏi, tôi chỉ nói mình về nhà ba mẹ. 
Vết thương trên đầu Chu Mục không nghiêm trọng, mấy ngày sau thì được xuất viện. 
Đúng dịp hôm đó là Tết tây, anh lái xe đến đón tôi về nhà ăn tối. Anh đứng ở cửa, thân như ngọc trúc, nhìn thấy tôi thì mắt lộ ý cười. Dịu dàng, giống như trước đây. 
“Hôm nay Tiểu Tân xinh quá.” 
Chu Mục không bao giờ tiếc lời khen tôi. 
Trước đây tôi còn thấy ngượng, nhưng nghe lâu ngày thì ngược lại thấy tự tin hơn. Cũng ngày càng thích anh hơn. 
Tôi cụp mắt tránh ánh mắt anh. “Đi thôi.” 
Chu Mục hơi ngạc nhiên. Sau đó lễ phép chào tạm biệt ba mẹ tôi. 
Mẹ Tống khi bình tĩnh lại thì vẫn là người ôn hòa. Chuyện hôm đó bà không muốn nói thêm, tôi cũng giả vờ quên mất. 
Bà thấy tôi thì rất vui, kéo tay tôi: “Tiểu Tân, mẹ mua cho con mấy cái vòng tay dây chuyền, con đến thử xem. Nhà bếp để hai người họ lo là được rồi.” 
Chu Mục giúp tôi treo áo khoác lên giá, cười nói với tôi: “Em đi với mẹ đi.” 
Đồ trang sức mẹ Tống mua sáng lấp lánh, dưới ánh đèn sáng rực có phần lóa mắt. Bà giúp tôi thử từng món, món nào cũng khen: “Rất hợp.” 
Thử xong món cuối cùng thì cơm cũng đã làm xong. 
Trên bàn ăn, hòa thuận vui vẻ. Tựa như dưới một lớp mây mù, mọi người đều che giấu điều gì đó. 
Có tiếng gõ cửa. Tôi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-mai-moi-met/2920561/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.