10. 
Tôi gọi điện thoại rủ bạn ra ngoài uống rượu. 
Uống được nửa chừng, mắt lờ mờ say, Triệu Tranh chống cằm hỏi tôi: “Sao vậy? Gần đây có chuyện gì không vui sao?” 
Tôi im lặng, tự rót đầy hết ly này đến ly khác cho mình. 
“Tiểu Tân, với điều kiện của mày thì không nói tới việc cuộc sống thành công thì cũng xem như được trời ưu ái. Rốt cuộc thì còn gì buồn phiền?” 
Tôi nói không nên lời. 
Triệu Tranh cũng không hỏi thêm, chỉ cùng tôi uống rượu. 
Tôi ôm bồn cầu trong WC nôn hai lần, say đến bất tỉnh nhân sự. Hoàn toàn không hay biết việc Triệu Tranh điện thoại gọi Chu Mục đến. 
Khi Chu Mục đến quán bar đón tôi thì tôi đã đứng dưới cột đèn trước cửa như pho tượng gỗ. Nhưng trong phút giây nhìn thấy anh, nước mắt bỗng rơi xuống. 
Chu Mục ngẩn người, lấy khăn giấy trong túi ra. Lúc anh lau nước mắt cho tôi, tôi không tránh né, chỉ ngơ ngẩn nhìn anh. 
“Anh giống người tôi thích.” 
Chu Mục cười khẽ: “Thật à? Người em thích tên gì?” 
“Chu Mục.” 
Anh lại bật cười, tựa như đóa quỳnh nở rộ trong đêm. Tôi nhìn anh, chỉ thấy đầu choáng váng, muốn nói hết những điều chưa nói. 
“Anh biết không? Tôi thích anh ấy lâu rồi, rất lâu rất lâu rất lâu. Nhưng mà không dám nói với anh ấy.” 
“Rất lâu là bao lâu? Là năm nay hay mấy năm?” Chu Mục nói một con số. 
Tôi đếm đầu ngón tay tính toán, nghĩ ngợi, đếm đếm, rồi lại đếm, cả 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-mai-moi-met/2920559/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.