Chờ bọn trẻ ngủ rồi, Phong Tiêu Dã và Vương Dĩ Cầm đi dạo trên hành lang ký túc xá của bọn trẻ. 
Phong Tiêu Dã dừng ở cuối hành lang nhìn Vương Dĩ Cầm, Vương Dĩ Cầm bất giác thấy má mình nóng lên, bộ dạng cô bây giờ rất tệ, mắt sưng đỏ, tóc tai bù xù, mặc váy cũ của viện trưởng Vương, trên mũi gượng gạo đeo mắt kính thời trung học, gọng kính rất lớn, mắt kính còn bị rớt một bên phải lấy dây kẽm gia cố lại. 
Vương Dĩ Cầm từ từ đi tới chỗ Phong Tiêu Dã, nhìn anh một cái rồi tiếp tục đi dọc hành lang, Phong Tiêu Dã đi theo, cách Vương Dĩ Cầm mấy bước chân, hai người một trước một sau đi ra khỏi Đường Quả Ốc, tiến vào khu rừng nhỏ. 
Đây từng là nơi họ chơi trốn tìm, mười bốn năm trôi qua, những cây non năm xưa giờ đã thành đại thụ, mà những đứa trẻ ngây thơ cũng đã trưởng thành rồi… 
Phong Tiêu Dã đứng trước một cái cây, lấy tay vuốt ve thân cậy. 
Vương Dĩ Cầm tò mò không biết Phong Tiêu Dã đang nhìn cái gì, do dự một lát rồi lại gần xem thử. 
Tiểu Cầm và anh Tiểu Dã lớn lên sẽ lấy nhau. 
Khi Vương Dĩ Cầm mười tuổi đã kéo anh Tiểu Dã mà cô thích nhất chạy vào rừng cây, chọn cái cây to nhất, lấy dao nhỏ thay bút khắc lên vài chữ, vì vậy mà bị viện trưởng Vương phạt. 
Phong Tiêu Dã vươn tay vuốt ve những chữ viết đã bị biến dạng vì thân cây lớn lên, khóe môi nhẹ nhàng giương lên. 
Hai má Vương Dĩ Cầm đỏ lên, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-mai-khong-ga-hai-lan/558896/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.