“Thật xin lỗi…” Vương Dĩ Cầm cảm thấy bàn tay to lớn đang cầm cổ tay cô có một vết thương cũ, tròn tròn nằm trong lòng bàn tay, miệng vết thương bình thường sẽ không để lại vết sẹo như vậy, trừ khi… do súng gây ra. Vương Dĩ Cầm hoảng sợ, thét lên, cô liều mạng co quắp người lại, cố cách xa Phong Tiêu Dã một chút.
Phong Tiêu Dã nhận ra Vương Dĩ Cầm sợ anh, có cảm giác mất mát buông tay cô ra lùi về sau hai bước.
Đã nhiều năm trôi qua, cô đã hoàn toàn quên anh rồi.
Y tá chạy đến rất nhanh, cố định kim truyền lại cho Vương Dĩ Cầm, Vương Dĩ Cầm lén lút nhìn trộm Phong Tiêu Dã, mơ hồ thấy anh đứng ở góc phòng bệnh, cô vội nhắm mắt giả vờ ngủ, không biết phải đối mặt như thế nào với một người xa lạ như anh.
Tuy cô hiểu là anh đã giúp đỡ cô nhưng cô vẫn không thể không sợ anh. Anh rất cao, thân thể mạnh mẽ tráng kiện, tản mát ra loại khí tức khiến người ta sợ hãi.
Phong Tiêu Dã thấy mí mắt Vương Dĩ Cầm động động thì biết cô đang giả vờ ngủ, anh thở dài, xoay người đi vào phòng vệ sinh, lúc vô tình nhìn thấy mặt mình trong gương hơi ngẩn người ra.
Anh về Đài Loan đã hơn mười ngày, bắt xe đi khắp nơi không mục đích, khi thấy cô đơn lại đến cô nhi viện thuở nhỏ, rất muốn gặp viện trưởng Vương – người khiến anh cảm thấy thân thương như mẹ mình vậy, nhưng có một thứ cảm giác sợ hãi khiến anh không dám đi vào, lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-mai-khong-ga-hai-lan/558895/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.