“Chết tiệt! Buông Tiểu Cầm ra!” Phong Tiêu Dã nổi điên lên, lại đấm vào cửa, ngón tay đã bị thương đến lộ cả da thịt bên trong, cửa kính xe phát ra tiếng trầm đục, những mảnh thủy tinh rơi xuống, Phong Tiêu Dã từ kính xe túm được thắt lưng của Lưu Đắc Chí, theo cửa kính xe lôi anh ta ra. 
“Đồ khốn này! Mày dám ép buộc Tiểu Cầm!” Nắm tay rướm máu của Phong Tiêu Dã đấm túi bụi vào mặt Lưu Đắc Chí. 
“Anh Tiểu Dã! Đừng đánh nữa!” Vương Dĩ Cầm tóc tai bù xù mở cửa lao xuống xe, nắm lấy nắm tay Phong Tiêu Dã đang đấm Lưu Đắc Chí không ngừng, “Điềm Điềm đang ở đây, anh đừng làm Điềm Điềm sợ! Đừng làm bọn trẻ sợ!” 
Phong Tiêu Dã chợt bừng tỉnh, thấy bọn trẻ đang chơi đuổi bắt trên cỏ đã tụ tập lại đây, hoảng sợ nhìn anh và Lưu Đắc Chí, chỉ có mình Điềm Điềm nghe lời vẫn đang bịt lỗ tai, đưa lưng về phía họ. 
“Tiểu Cầm! Em có sao không?” Phong Tiêu Dã buông Lưu Đắc chí ra, anh ta ngồi bệt xuống đất run rẩy, Phong Tiêu Dã nắm lấy vai Vương Dĩ Cầm lo lắng hỏi. 
“Em không sao, anh Tiểu Dã… Anh đã cứu em, em không sao…” Vương Dĩ Cầm bị sợ hãi. 
Mục đích của Lưu Đắc Chí là buộc cô trở về với anh ta, cử hành hôn lễ như dự định, cô nhất quyết không chịu, Lưu Đắc Chí bảo cô lên xe, cô hoàn toàn không đề phòng gì, bọn họ ở chung nhiều năm nhưng chưa bao giờ ngủ chung phòng, trừ lần say rượu đó thì anh ta chưa từng động đến 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-mai-khong-ga-hai-lan/558897/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.