Đại nội, Sùng Nhân điện.
Tuy rằng bên ngoài ánh mặt trời mùa thu đã lên cao, trong nội điện lại đóng chặt cửa nẻo. Giường được bài trí trong chỗ tối, ánh sáng mờ ảo đầu thu mơ hồ không chiếu tới. Trong không khí tràn ngập mùi thuốc đông y nồng đậm, dường như mỗi một tấc gỗ, mỗi một viên gạch đều thấm đẫm vị đắng chát, làm lồng ngực người ta không hít thở nổi.
Thái tử nằm trong tầng tầng lớp lớp rèm the, gương mặt tiều tụy xám ngắt như chì, ánh mắt lại đen đặc đến đáng sợ, dưới lớp đệm chăn quả thực nhìn không ra bất luận hơi thở phập phồng nào.
Võ Hậu đứng ở cạnh giường, ánh mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt mê man của Thái tử, tựa hồ đang lẳng lặng đánh giá cái gì, nhất thời một lúc lâu cũng không phát ra tiếng.
Phía sau cung nữ thái giám quỳ đầy đất, trong đại điện an tĩnh đến mức khiến người ta hít thở không thông. Một lúc lâu sau, Võ Hậu rốt cục hỏi: “…Ngự y nói như thế nào?”
“Hồi Hoàng hậu điện hạ, ngự y một ngày chẩn ba lượt. Từ sau lần lang quân đêm khuya hộc máu đã theo biện pháp của Tạ Thống lĩnh thay đổi mãnh dược. Mặc dù có thể cầm cự một hơi, lại cực kỳ hao tổn thân thể. Hiện giờ bất quá là miễn cưỡng… miễn cưỡng…”
Cung nữ chấp sự hơi hơi phát run, nói không được nữa.
Võ Hậu hỏi: “Đã nhiều ngày nay, có ai tới xem qua?”
“Hồi Hoàng hậu, Thánh Thượng hạ chỉ phong bế Đông Cung. Hôm qua ngài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-long-do-dang/3248263/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.