Gia Khánh nhìn vào khoảng không, nơi xác chết của Tịnh Đan vừa nằm trước đó mà mỉm cười thỏa mãn. Cuối cùng y cũng đã thực hiện được tâm nguyện của Mẫu Đơn và của chính y: Giết chết Tịnh Đan trả thù cho Khuê Cẩm. Y sẽ không còn canh cánh trong lòng điều gì nữa. Giết Tịnh Đan coi như món quà cuối cùng y dành cho Khuê Cẩm vậy.
Mẫu Đơn sau khi cùng Gia Khánh trở về nhà của y không mấy khi cười đùa. Dĩ nhiên nàng nghĩ rằng bản thân chính là nguyên nhân khiến Khuê Cẩm chết, nàng nghĩ rằng nàng không xứng được sống một cuộc đời hạnh phúc về sau. Thế mà, trái tim nàng lại rộn ràng mỗi khi nhìn Gia Khánh, dù y chẳng bao giờ trao cho nàng một ánh mắt hay một nụ cười.
Gần một năm sau khi Khuê Cẩm chết, Mẫu Đơn cuối cùng cũng lấy hết dũng khí nói với Gia Khánh:
“Chúng ta ở bên nhau lâu như vậy rồi, anh có muốn...”
Nhưng Mẫu Đơn chưa kịp nói hết câu đã bị Gia Khánh cướp lời, y biết rõ những điều nàng sắp nói và y không muốn nghe, y lạnh lùng:
“Ta để cô ở lại đây chỉ vì Khuê Cẩm và muốn bảo vệ cô cho đến khi ta giết chết Tịnh Đan. Cô hãy bỏ suy nghĩ viễn vong ấy đi.”
Mẫu Đơn chết lặng một chổ, nàng nhìn tấm lưng của y, nghe những lời lạnh lùng của y, chỉ biết tự mình đau lòng. Nàng thở dài rồi nói:
“Đã bao lâu rồi, anh vẫn lạnh lùng với tôi như thế sao? Tôi phải làm sao mới có thể có được tình cảm của anh? Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-kiem-cua-quy/352462/chuong-337.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.