Trước câu hỏi của Trúc Chi, Nguyệt Nương thành thật:
“Ta có cách đính viên hắc ngọc lên thanh kiếm.”, Nguyệt Nương cười nói vui vẻ, “Chắc chúng ta sẽ tạm chia tay ở đây. Cô đã có cách trở về thời của cô chưa?”
Trúc Chi hơi bất ngờ. Cô nói:
“Cô tin tôi là người tới từ tương lai dễ dàng thật đấy.”
“Các cô nương thời nay không ai ăn bận như cô cả đâu.”
Trúc Chi đứng dậy ôm Nguyệt Nương một cái thâm tình. Thật tuyệt khi nói rằng tình bạn của họ đến một cách tự nhiên như thế.
Trúc Chi không muốn tạm biệt Nguyệt Nương một chút nào. Vì vậy cô thú nhận:
“Thường thì tôi sẽ bị đánh thức bởi bạn của mình. Sau đó tôi mới trở về được. Chúng ta cùng thoát khỏi khu rừng đã nhé. Tôi không yên tâm lắm nếu cô không an toàn rời khỏi đây.”
Có những chuyện người ta không thể biết trước, cũng có những chuyện không ai có khả năng khống chế được. Chuyện cùng Nguyệt Nương rời khỏi khu rừng là một trong số đó. Trúc Chi nào có cơ hội đi cùng Nguyệt Nương, cô đã bị thứ gì đó tống ra khỏi giấc mộng của mình.
Trúc Chi giật mình tỉnh dậy, cô phát hiện mình đang nằm trên chiếc giường quen thuộc. Cô chụp lấy đồng hồ báo thức trên bàn, kim giờ chỉ đến số ba to tướng.
“Đã ba giờ.”, Trúc Chi tự nói.
Điều kì quái trước mắt cô chính là bầu trời ngoài kia tối đen như mực. Cô bước vội xuống giường, đi ra ngoài ban công nhìn lên trời một lần nữa. Mây đen tự động kéo đến che khuất cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-kiem-cua-quy/352381/chuong-256.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.