Mặc cho gã gọi bao nhiêu lần, trong nhà vẫn không một âm thanh đáp lời. Gã đắn đo một hồi mới phá khóa nhà. Nhưng khóa nhà cô không thể mở bằng những tài lẻ mà trước đây gã vẫn hay dùng. Gã hậm hực bước ra ngoài lần nữa. Lúc này, linh hồn ác linh liền nhập trở lại cái xác của mình.
Gã tự lẩm nhẩm:
“Nếu đám Bán Yêu của ta thật sự đã bị giết chết. Không nghi ngờ thêm nữa, ta chắc chắn Trúc Chi là một phượng hoàng.”
Đó là kế hoạch của Mạnh Quân, không sai. Không tự nhiên mà gã chọn đám Bán yêu đi giết Trúc Chi. Gã muốn chắc con bé đó có phải một phượng hoàng hay không. Bởi vì nhược điểm mà đám Bán yêu của gã sợ nhất chính là lửa phượng hoàng.
“Con bé đó phải chết. Chỉ còn cách dùng tới con tin mà chúng ta có thôi.”, gã tự nói rồi tự biến mất.
Trúc Chi và Nhất Uy cùng nhau đến trường. Bác bảo vệ không gây khó dễ mà cho họ vào trường ngay. Hai người chia nhau ra tìm Quỳnh Như.
Màn đêm tĩnh mịch, tiếng động duy nhất phát ra đều đặn lại là tiếng lá xào xạc. Gió bắt đầu gào thét như tiếng ai oán trong đêm, nghe lạnh tóc gáy.
Trúc Chi chạy được ba dãy hành lang liền cảm thấy quá mệt mỏi. Cô thở hồng hộc nhìn dãy hành lang yên tĩnh kia. Bỗng dưng cô trông thấy linh hồn đang chạy trốn khỏi thứ gì đó.
Trúc Chi vội vã rượt theo sau. Cô gọi to:
“Quỳnh Như.”
Quỳnh Như cũng nghe được tiếng gọi, một giọng nói quen thuộc. Nó quay đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-kiem-cua-quy/352377/chuong-252.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.