Nhất Uy đã đợi dưới nhà cô từ sớm tinh mơ. Tiểu Bạch cảm nhận được hơi thở của ai đó đang đứng trước cửa nhà rất lâu, rất lâu. Nó còn tưởng kẻ lạ mặt nào đó, nào ngờ là Nhất Uy. Cậu cố tình đứng đợi cùng Trúc Chi đến trường.
Tiểu Bạch kéo Nhất Uy vào nhà, đưa cho cậu một ly nước ấm, giọng hơi trách móc:
“Trời lạnh như vậy, anh không sợ chết cóng hả?”
“Anh sợ quấy rầy em và chị Chi đang ngủ.”
“Nếu em không ngửi thấy mùi có người đang canh trước cửa, em còn tưởng là kẻ thù.”
Đúng lúc này, Trúc Chi vô tình thò cái đầu xuống cầu thang. Cô cũng nghe tiếng nói chuyện nên mới tò mò chút đỉnh. Cô nhanh chóng thay đồ, cùng Nhất Uy và Tiểu Bạch ăn sáng.
Trúc Chi đột nhiên hỏi Tiểu Bạch:
“Em có muốn đến trường học không?”
Tiểu Bạch hơi ngớ người một chút. Dĩ nhiên nó chưa từng nghĩ đến việc đi học cùng với nhóm người Trúc Chi. Nó đương nhiên rất hào hứng, nếu được đến trường cùng mọi người. Nhưng nói đi nói lại, nó làm gì có kiến thức mà theo học.
Trúc Chi vỗ vai Tiểu Bạch, an ủi:
“Nếu em muốn đi học, Huyết Yêu sẽ có cách thôi. Có điều chắc năm sau em mới đến trường được.”
Tiểu Bạch vui vẻ gật đầu. Nó quay trở lại bộ dạng của mẹ “Trúc Chi”. Nó tiễn Nhất Uy và Trúc Chi rời đi.
Trúc Chi không quên kể buổi học của cô và Huyết Yêu cho Nhất Uy nghe. Cô cũng nói ra những đắn đo của mình và nhờ Nhất Uy hãy cẩn thận trong tương lai.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-kiem-cua-quy/352362/chuong-237.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.