Trúc Chi về nhà nằm ngủ. Cô rút cây trâm giấu trong túi ra, cất nó dưới gối của mình. Kỳ lạ là, cô nghe bên tai vang vẳng một giọng nói:
“Nếu là ta, ta sẽ giết phức tên ấy đi.”
“Người ngốc như cưng thì hiểu gì.”, Trúc Chi rút cây trâm ra đặt lên trên gối, tiếp tục nói, “Ở đây có pháp luật hẳn hoi, không phải giống như thời trước đây cưng sinh sống đâu mà đòi giết người này người kia. Nếu chị thật sự giết dượng ta, chị sẽ phải ngồi tù đấy.”
Trúc Chi không còn nghe Hắc Ma nói điều gì nữa, cô chỉ nghe tiếng nôn mửa của nó một hồi rồi thôi. Trúc Chi đoán rằng, linh hồn của Hắc Ma đang nói chuyện với cô. Dù chỉ là một câu nói, dù sao nó cũng đã chịu mở miệng. Ít nhiều đã có sự thay đổi.
Tiểu Bạch gọi Trúc Chi xuống dưới nhà vì Nhất Uy đến chơi. Nhất Uy rất nhanh được Trúc Chi kể lại chuyện đã xảy ra với dượng ba. Cậu hơi kinh hãi, nhưng rõ ràng đắc ý và vui mừng nhiều hơn. Cậu cảm thấy thật may khi Huyết Yêu kịp thời xuất hiện. Cậu không ngồi quá lâu. Cậu biết cô đã rất mỏi mệt, nên chào tạm biệt cô ra về.
Trúc Chi tung mình lên giường một lần nữa. Tiểu Bạch thay cô tiễn Nhất Uy ra cửa.
Trúc Chi cảm thấy như mình vừa chợp mắt thì lại bị đánh thức. Cô ngáp ngắn ngáp dài, dụi mắt thức dậy. Cô thấy Huyết Yêu đã ngồi cạnh bàn học từ lúc nào. Hắn đánh rơi quyển sách nên mới đánh thức cô dậy.
“Có cần để ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-kiem-cua-quy/352361/chuong-236.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.