Vô Ảnh và Nhất Uy nhanh chân chạy tới chổ Trúc Chi, nhưng cả hai vẫn chưa kịp phản ứng gì tiếp theo, Trúc Chi đã biến mất trước mặt họ.
Nhất Uy hoang mang:
“Chuyện gì vậy? Chị ấy không thể bị thiêu chết đâu, đùng không? Em không thấy tro của chị ấy.”
Nhất Uy hy vọng Trúc Chi chỉ biến mất đi đâu đó. Bởi vì nếu cô chết, tro tàn chắc đã rơi rụng dưới đất.
Vô Ảnh run giọng nói:
“Anh lần đầu chứng kiến cảnh tượng này. Nhưng anh chắc một điều: Em ấy chưa chết. Có một thế lực nào đấy bắt em ấy đi.”
Tiểu Bạch nói:
“Em sẽ đi tìm chú Huyết Yêu. Có thể chú ấy biết người bắt chị ấy đi là ai.”
Nhất Uy gật đầu đồng tình. Cậu cùng Vô Ảnh lao ra ngoài đêm đen, hy vọng sẽ tìm được dấu vết nào đó của Trúc Chi. Bên ngoài không khả quan lắm. Những đóm lửa nhỏ nhỏ in hằn trên đường đi, nó hướng thẳng về con đường rộng ngoài kia. Nó giống như dấu chân của kẻ nào đó vừa đi ngang nơi này.
Nhất Uy nói, với một hy vọng mong manh:
“Dấu chân của một kẻ rực lửa. Không chừng kẻ này liên quan đến kẻ bắt chị ấy đi.”
Vô Ảnh cũng đồng quan điểm của Nhất Uy. Cả hai cùng chạy trên con đường có dấu vết của lửa. Con ngườ bình thường không nhìn thấy chúng, bằng chứng cho thấy điều đó rất rõ ràng. Những người đang xì xào bàn tán về chuyện xảy ra bất chợt giữa trưa trời - hiện tượng nhật thực toàn phần khi không có dấu hiệu nào dự báo trước đó. Nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-kiem-cua-quy/352363/chuong-238.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.