Không biết xác chết của người đàn ông trôi xuống từ đâu, Nhất Uy vội vàng gọi điện cho cảnh sát để báo tin.
Mưa đột nhiên tạnh hẳn, những giọt mưa rơi rớt trúng đôi gò má của Trúc Chi, cô đưa tay gạt nó đi cũng gạt luôn tay của Tuấn Tú ra. Cô lầm bầm:
“Em đâu phải là con nít, anh cần gì chê mắt em lại, đâu phải em chưa từng nhìn mấy cảnh ghê rợn đó đâu.”
“Anh mày chê không phải chê mày nhìn mấy cảnh ghê rợn, có thứ em không nên thấy vì em chưa 18 tuổi, hiểu chưa?”
Trúc Chi liếc Tuấn Tú, cô bĩu môi hờn dỗi:
“Nó nát bấy như thế thì nhìn thấy kiểu gì.”
Tuấn Tú suýt nữa ói ra máu vì tức tối, em gái của anh thật không hiểu cô đang nghĩ gì trong đầu, nếu một đứa con gái khác nhìn thấy cảnh “của quý” của một người đàn ông bị dập nát ra thế kia đáng lý phải sợ hãi, hoặc giả vờ quay mặt đi cũng được, đằng này nó còn dùng ánh mắt xem thường đó mà nói chuyện với anh nó.
Nhất Uy không đồng ý với Trúc Chi:
“Dù gì cậu cũng chưa đến tuổi trưởng thành, nghe lời của anh hai cậu không thiệt đâu.”
“Đó.”, Tuấn Tú chỉ tay về phái Nhất Uy nói tiếp, “Em nghe chồng của em nói gì chưa?”
Thanh Lâm rên rĩ:
“Chồng?”
Trúc Chi giải thích cho Thanh Lâm hiểu:
“Ông đừng nghe anh của tui nói bậy, ổng hay hoang tưởng vậy lắm, kệ đi.”
Tuấn Tú tính bướng bỉnh chỉnh em mình một chút đã bị nó nạt ngang:
“Anh thấy tình hình này thích hợp để đùa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-kiem-cua-quy/352171/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.