Nhất Uy rút thanh kiếm từ lưng quần ra, đưa ngang mặt của Tuấn Tú quơ tới quơ lui như đang khoe của, Tuấn Tú thấy vậy cũng vui mừng theo.
Tuấn Tú xém tí nữa bị thanh kiếm làm cho đứt tay vì tội “chơi ngu”, anh đưa tay sờ sờ thanh kiếm xem thử thanh kiếm bén ra sao, không ngờ vì thanh kiếm quá bén suýt chút nữa đi tông ngón tay may mà Nhất Uy rút thanh kiếm về phía cậu kịp lúc. Tuấn Tú thắc mắc ngay:
“Mà sao chú có được thanh kiếm này?”
Nhất Uy thành thật trả lời:
“Huyết Yêu đưa, thầy ấy nói em là hậu duệ của thần Kim Quy, chỉ có em mới phát huy hết công lực của thanh kiếm.”
Không chờ Tuấn Tú mở miệng hỏi thêm, Nhất Uy múa vài đường cũng với thanh kiếm vô cùng đẹp mắt. Trúc Chi và Tuấn Tú cảm thán không thôi, không ngờ thanh kiếm dưới bàn tay sử dụng của Nhất Uy mỗi đường quyền lại phát ra một luồng ánh sáng cổ quái và uy lực như vậy.
Lần này, họ sẽ không còn sợ “Người đàn bà đi trong mưa” đó nữa, chỉ cần tìm được bà ta rồi đánh thắng bả là được. Họ vẫn còn ái ngại việc làm sao tìm được bà ta nếu như bà ta chỉ xuất hiện dưới những cơn mưa, làm sao biết chính xác nơi tiếp theo bà ta xuất hiện ở đâu, những nạn nhân bà ta chọn có điểm nào tương đồng để nghĩ ra kế hoạch. Cuối cùng cả ba người không còn sức chống đỡ đành phải hẹn nhau vào ngày hôm sau bàn luận tiếp, Nhất Uy tạm biệt hai anh em và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-kiem-cua-quy/352172/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.