Trúc Chi, đứng dậy, cầm lấy đôi bàn tay đang run lên vì tức giận của Huyền kéo cả người Huyền ngồi xuống gần mình, rồi an ủi:
“Bình tỉnh một chút. Tụi này nhất định sẽ giúp bồ tìm ra hung thủ.”
Huyền dần dần bình tâm lại, hơi thở dịu đi, ghì chặt đôi tay của Chi, nói rãnh mạch từng chữ một:
“Bồ phải hứa với tui.”
Nhất Uy biết mục đích của lời hứa kia là gì. Chỉ cần Trúc Chi hứa với Ngọc Huyền. Cô ấy sẽ không được phản bội lời hứa, nếu không cô sẽ mất mạng. Nhất Uy vội vàng nói:
“Chuyện xảy ra rất lâu. Tụi này không thể hứa chắc chắn. Nhưng sẽ cố gắng hết sức. Chị yên tâm đi.”,
“Ủa? Chuyển xưng hô nhanh vậy anh chàng tiểu yêu tinh?”, Ngọc Huyền đổi tông giọng.
“Chị chết cách đây 10 năm. Nói như vậy, đến thời điểm này chị đã là bà chị 27 tuổi. Còn muốn người khác gọi mình bằng bạn sao?”, Nhất Uy mỉa mai.
“Ủa? Tui chết lúc tui 17 tuổi thì kệ chứ. Tuổi của tui vẫn vậy thôi. Nhìn đi. Nhan sắc đỉnh cao của tui vẫn còn đấy thôi.”, Huyền chống chế.
“Vậy chứ ai vừa mới nói mình không có nhan sắc không giỏi giang vậy ta?”
Trúc Chi nhức đầu với hai người. Cô lập tức làm trọng tài can ngăn:
“Được rồi. Vào chuyện chính đi. Tui buồn ngủ rồi đó.”
Ngọc Huyền, liếc nhìn Nhất Uy, bĩu môi. Trúc Chi lôi cây viết và một cuốn vở ra, bắt đầu phân tích lại câu chuyện:
“Giờ mình điểm lại một số chi tiếc nhé. Thứ nhất, bồ đã nhận được bức thư tay của tình lang. Nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-kiem-cua-quy/352140/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.