“Thấy chưa?”, con ma khẳng định, “Mấy gã pháp sư đều không tốt.” 
Nhất Uy nhép môi một cái, ngồi xuống ghế, nhắm mắt lại, ngửa mặt lên trời. Ánh nắng mặt trời len lỏi qua từng nhánh cây bàng chiếu thẳng vào khuôn mặt cậu ta, làm tôn lên vẻ đẹp của cậu ta; gió đưa tóc cậu ta bay nhè nhẹ, Trúc Chi có thể ngửi được mùi xà phòng từ trên người cậu ta; cả người cậu ta phát ra một luồng sáng vừa nên thơ vừa huyền ảo. Trúc Chi và Ngọc Huyền cứ như đang đắm chìm trong mộng đẹp vậy. 
Ngọc Huyền mơ màng nói: 
“Có lẽ một vài người không xấu như tui tưởng đâu.” 
“Đồ mê trai.” 
“Đâu phải chỉ mình tôi mê vẻ đẹp của cậu ta? Thừa nhận đi. Chính cậu cũng say đắm cậu ta đấy thôi.” 
“Nhìn đi. Cậu ta đẹp còn hơn cả bọn hot gơ nổi đình nổi đám trên mạng xã hội luôn. Tui thiệt sự chưa từng gặp người nào đẹp như vậy.” 
“Phải rồi. Ngay cả một con ma như tôi cũng phải thừa nhận: chàng trai ấy quá đẹp. Nghe nè, tim tôi đang đập bang bang. Có lẽ tui đã rơi vào lưới tình rồi chăng? Tiếng sét ái tình quả là còn tồn tại trên nhân gian mà.” 
“Ma mà còn tim để đập bang bang sao? Nói dối mà không biết ngượng.”, Trúc Chi mỉa mai. 
“Ma thì đã sao? Thân thể không còn. Nhưng tâm hồn vẫn còn đây. Có lẽ tôi nên đề nghị chàng trai ấy hẹn hò với mình chăng?” 
“Nằm mơ. Những người đẹp trai như vậy thường có người yêu rồi. Hơi đâu mà quan tâm đến một con ma nữ như bồ.” 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-kiem-cua-quy/352139/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.