Ngực, cánh tay, và nơi cằm bị siết bởi ba ngón tay đều có cảm giác không giống với những lần trước đó. Hắn thật dùng sức, đầu lưỡi luồn sâu vào, quấn lấy nàng, ngang ngược quấy loạn hơi thở của nàng.
Tưởng Linh bị hắn đè trên kệ sách, hơi thở hỗn loạn.
Các dây thần kinh mẫn cảm khắp toàn thân như thể đều tập trung hết ở nơi môi lưỡi, theo động tác của Lâm Thanh Khải liếm mút, sinh ra một dòng điện tê tê dại dại, lan đến tận cột sống cùng.
Ngực cũng bị vuốt ve đến cực kỳ tê ngứa. Đầu nàng trống rỗng, không còn rảnh rỗi mà suy nghĩ vì sao hắn lại ở nơi này.
Đầu lưỡi hai người hợp lại rồi lại tách ra, Lâm Thanh Khải nhìn giữa đôi môi tinh tế của nàng dính nước bọt, thanh âm trầm thấp hỏi: "Hiện tại thì sao?"
"Hả?" Mắt Tưởng Linh phủ sương mù. Nàng đại khái cảm thấy bản thân nàng chỉ mỗi hôn môi thôi cũng đã muốn tắt thở.
"Không phải nói không quen tôi à?" Lâm Thanh Khải thấp giọng cười: "Vậy hiện tại có quen không?"
Trong lòng Tưởng Linh chầm chậm nổi lên một trận uất ức nho nhỏ nhàn nhạt.
Xung quanh kệ sách thật yên tĩnh, trong không khí tràn đầy mùi sách cũ được cất đã lâu. Nàng dường như có chút giận dỗi, mở miệng nói: "Vẫn không quen."
Vốn dĩ đã không thân quen gì cả.
Lâm Thanh Khải nhìn nàng trong chốc lát. Bước đến trước áp sát lại: "Kiểu này phải đè em xuống làm thì mới chịu thành thật phải không?"
Tưởng Linh cứng đờ. Trên mông có thể cảm nhận thật rõ gậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-khai/24987/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.