Trong đầu dần dần trống rỗng. Nàng chỉ biết ưỡn thân dán càng sát nơi môi lưỡi hắn. Hơi thở thân cận, ái muội và mềm ấm.
Đến khi nàng sắp không thở nổi, Lâm Thanh Khải mới hơi nhích ra. Hô hấp của hai người dây dưa một chỗ, hắn thấp giọng hỏi: "Hôn môi cũng là lần đầu tiên à?"
"Dạ." Tưởng Linh một bộ dáng mê mang chưa kịp hoàn hồn, âm thanh rất nhỏ.
Lâm Thanh Khải cười, lại cúi đầu hôn xuống: "Vậy, lại hôn thêm một lát nữa ha."
Mãi đến thật lâu về sau, mỗi khi nhắc tới nụ hôn đầu tiên, Tưởng Linh liền nhớ tới thời điểm này, buổi tối hôm đó ánh đèn chập chờn lại còn có gió đêm. Tiếng người và tiếng xe cộ đều ở rất xa, ngón tay khô ráo của Lâm Thanh Khải vân vê sau tai nàng rất có lực.
Thật lâu sau, di động trong túi quần hắn rung lên, Lâm Thanh Khải mới chịu tách khỏi môi nàng, cũng không thèm ngó thử màn hình, trực tiếp nghe điện.
Là mấy nam sinh kia thúc giục hắn qua chỗ họ. Nơi này quá an tĩnh, cho nên Tưởng Linh có thể nghe được rất rõ đầu bên kia la lối gì: "Còn chưa thân thiết đủ hả?" Má nàng lập tức nóng bừng lên. Cũng may đây là chỗ tối, có đỏ cũng nhìn không thể nhìn thấy. Lâm Thanh Khải vẫn như cũ không phủ nhận gì cả, không chút để ý mà trả lời hai câu.
"Tụi tao đang ở KTV, vẫn là chỗ trước kia thường xuyên lui tới, mày tới sau nha......" Câu nói kế tiếp Tưởng Linh không nghe rõ lắm —— Vì bàn tay Lâm Thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-khai/24986/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.