"Tiểu thư?" Nguyệt bạch giơ tay vẫy vẫy trước mặt Ôn Phù Tang.
Sau khi cung yến kết thúc, tiểu thư nhà nàng vẫn luôn thất thần. Vừa rồi trên đường trở lại phủ Thừa Tướng, không chỉ có nàng mà cả phu nhân cũng hỏi thăm mấy lần, nhưng tiểu thư chỉ nói không sao.
"Nguyệt Bạch," Ôn Phù Tang ngồi ở mép giường, "Ta muốn nghỉ ngơi, muội cũng đi nghỉ ngơi đi."
"Nhưng Nguyệt Bạch không thấy mệt chút nào." Nguyệt Bạch không dám rời đi, có chút sợ hãi nói.
Ôn Phù Tang lại cười cười, ngữ khí vẫn nhu hòa như trước, "Mau về đi."
Nguyệt Bạch vẫn không rời đi, nghiêm trọng nhìn Ôn Phù Tang vài lần, sau đó vẫn quyết định nói ra, "Tiểu thư, người đừng để ý lời mấy người kia nói. Ở trong lòng Nguyệt Bạch, tiểu thư vẫn là người tốt nhất thiên hạ."
Ôn Phù Tang có chút buồn cười: "Nguyệt Bạch, muội có bao giờ thấy ta để ý ánh mắt của người khác chưa?"
Nàng chậm rãi nói chuyện, "Dù bất kể là ai cũng không khống chế được suy nghĩ của người khác, chỉ cần bản thân không quan tâm thì những chuyện đó không liên quan đến chúng ta"
Nói nàng tàn tật cũng được, dù sao thì đây cũng là cách duy nhất để nàng không phải đi hòa thân.
Người xưa có nói, một chữ là 3000 nhát kiếm. Nhưng bây giờ tốt hơn rồi, là một lời nói bằng 3000 nhát kiếm.
Những thứ mềm mại như vậy lại thường đem đến cho người ta cảm giác lạnh giá.
"Vâng." Nguyệt Bạch tất nhiên là tin tưởng tiểu thư,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-hoan/2548589/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.