Ôn Kinh Mặc: “……”
Đúng giờ Dậu, gió bên ngoài điện bắt đầu thổi, làm cho chuỗi hạt dưới rèm châu kêu từng tiếng leng keng.
“Hoàng Thượng giá lâm —” Giọng nói lanh lảnh của Lý công công vang khắp cung điện tráng lệ.
Mọi người trong yến hội sôi nổi hành lễ, trăm miệng một lời đồng thanh nói: “Tham kiến Hoàng Thượng.”
Văn Thuận Đế chậm rãi đi đến vị trí chủ vị, khí thế tỏa ra mạnh mẽ nhưng đôi mắt rất hiền từ, ngay cả giọng nói cũng hòa ái, “Chư vị không cần đa lễ.”
Hắn ngồi ở chủ vị, giơ tay hướng về phía Tiêu Quý Hòa, “Cung yến lần này là trẫm đặc biệt dành riêng cho Tiêu Tướng Quân.”
Sau đó hắn thu tay về, vuốt thẳng ống tay áo, trên mặt mang theo nụ cười, cao giọng: “Mấy ngày trước, trong trận chiến hai nước Văn - Hạ, Tiêu Tướng Quân chỉ mang theo hơn 8000 quân sĩ, giúp trẫm đoạt lại lãnh thổ Lương Hạ từ tay Man tộc, trẫm cảm thấy vô cùng hài lòng.”
Nói xong, Văn Thuận Đế bưng chén rượu trước bàn lên, hơi xoay người nói với Tiêu Quý Hòa: “Tiêu Tướng Quân tuổi trẻ đầy triển vọng, đây là vinh hạnh của triều ta. Trẫm kính khanh một ly.”
Tiêu Quý Hòa cử chỉ khiêm tốn, khí phách nói: “Hoàng Thượng tán thưởng, có thể giúp vương triều giành lại lãnh thổ là vinh hạnh của mạt tướng.”
Văn Thuận Đế gật đầu tán đồng, sau đó cười lớn, quay sang Tiêu Lâm bên cạnh nói: “An Nam hầu, ta xem như đã nhìn ra, đứa con này của khanh thừa kế đầy đủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-hoan/2548590/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.