Tiêu Quý Hòa rất nhanh đã biến mất khỏi tầm mắt của Ôn Phù Tang, nàng khép cửa sổ, sau đó mở cửa, đi ra bên ngoài.
“Thanh Ảnh,” Ôn Phù Tang lấy tay che môi, nhỏ giọng kêu.
Nóc nhà truyền đến một tiếng vang nhỏ, theo sau đó là âm thanh rơi xuống đất. Thanh Ảnh đứng trước mặt Ôn Phù Tang, cúi đầu nói: “Chủ nhân.”
Thật ra Ôn Phù Tang cũng không có việc gì, nàng chỉ đột nhiên muốn hỏi Thanh Ảnh một chút, rằng vừa rồi có chú ý tới động tĩnh trong phòng hay không. Nhưng lúc Thanh Ảnh đang đứng trước mặt, nàng ngược lại có chút ngượng ngùng.
Nàng không nói lời nào, Thanh Ảnh cũng không lên tiếng.
Cuối cùng, Ôn Phù Tang vẫn ngượng ngùng ho nhẹ một tiếng, mở miệng: “Ngươi vừa rồi có nghe thấy động tĩnh trong phòng ta không?”
“Không có.” Thanh Ảnh hơi lắc đầu, trả lời.
Ôn Phù Tang trong mắt hiện lên vui mừng, biết rằng thính giác của Thanh Ảnh rất lợi hợi nên vội vàng lặp lại câu hỏi một lần mữa, “Thật sự không có sao?”
Lời này vừa nói ra, người luôn giữ thái độ lãnh đạm như Thanh Ảnh cũng không khỏi ngẩng đầu nhìn nàng, dưới anh mắt đầy chờ đợi của nàng, Thanh Ảnh lại gật đầu: “Thật sự không có.”
Ôn Phù Tang cúi đầu cười cười, thân thủ của Tiêu Tướng Quân quả là phi thường.
Cũng vào đêm đó, Văn Càn Cung.
“Mẫu phi, người thật là tàn nhẫn mà.” Khương Phái Nghi dùng tay chỉ vào Thẩm thị, tức muốn hộc máu, nói: "Vì sao người không đồng ý cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-hoan/2548586/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.