Chương trước
Chương sau
Ngày hôm sau, trời quang mây tạnh.

Trong phủ Thừa Tướng,

"Không được," Ôn Thừa Tướng nghe Ôn Phù Tang nói xong, ngữ khí kiên quyết phản đối: "Yểu Yểu nhà chúng ta sao có thể tùy tiện gả cho người khác được chứ! Ta không đồng ý!"

Ôn Phù Tang nhỏ giọng phản bác: "Cha, hắn không phải người tùy tiện."

Nghe thấy lời này, Ôn Thừa Tướng càng sôi máu, đã vậy hòn ngọc quý trên tay ông còn đi nói thay cho tên tiểu tử tùy tiện kia.

"

Vậy thì cha vẫn không đồng ý," Ôn Thừa Tướng ân cần nói: "Yểu Yểu à, cha rất mong được che chở cho con cả đời bình an yên ổn. Cho dù cha không làm Thừa Tướng nữa, chắc chắn cũng không để con đi hòa thân."

Ôn Bình không phải Ôn Kinh Mặc, ông không biết rằng Ôn Phù Tang nói thích Tiêu Quý Hòa không phải là do nhất thời ái mộ.

Ôn Phù Tang lắc đầu, kiên trì trả lời: "Cha, những điều nữ nhi nói đều là sự thật, nữ nhi cảm thấy Tiêu Tướng Quân rất tốt."

"Tốt cái gì mà tốt?" Ôn bình nhíu mày, ghét bỏ nói: "Chỉ là một tên tiểu thổ phỉ."

Một tiếng thông báo cũng không có, liền tưởng tự mình cùng hắn nữ nhi đính hôn, nhưng còn không phải là tiểu thổ phỉ sao!

Ôn Phù Tang có chút sốt ruột: "Cha, hắn không phải thổ phỉ."

Lòng Ôn Thừa Tướng một lần nữa sôi sùng sục, càng nghe càng thấy tiểu tử kia giống một tên thổ phì.

"Phu nhân, nàng nhìn Yểu Yểu xem." Ôn Bình ôm ngực, ngồi trở lại cạnh phu nhân nhà kình, cáo trạng với bà.

Ôn Phù Tang cũng nhìn về phía Trương thị, "Mẫu thân, người có nghe thấy cha nói gì không?" Cha là một Thừa Tướng, sao lại tùy tiện khẳng định người khác là thổ phỉ được chứ.

Trương thị nhìn Ôn Bình trấn an ông, sau đó mới quay đầu nhìn về phía Ôn Phù Tang, bà mở miệng: "A Yểu, chuyện thành thân là đại sự cả đời, không phải cứ nói là được, đây không phải chuyện đùa."

"Con hiểu chưa?"

"Rồi ạ." Ôn Phù Tang gật đầu.

"Mẫu thân tin ở con," Trương thị nhìn đứa con gái không biết đã thành đại cô nương từ bao giờ của mình, "Mẫu thân chỉ muốn hỏi con một câu, nếu như sau khi thành thân mà con không cảm thấy như ý muốn, lúc ấy con sẽ làm thế nào?"

"Tất nhiên là hòa li, quay về với cha mẹ."

Về vấn đề này, Ôn Phù Tang nhớ tới một chuyện trước đây.



Khi đó nàng ngủ không được nên cùng Trương thị tâm sự. Trương thị khi ấy kéo nàng vào trong lòng mình, hôn lên trán nàng, thở dài nói: "Chờ mấy năm nữa, A Yểu của chúng ta mà thành thân, mẫu thân thật không biết sẽ như thế nào."

Ôn Phù Tang rúc vào trong ngực bà, phủ nhận: "A Yểu không cần gả chồng, A Yểu muốn bên cạnh cha mẹ cả đời."

Trương thị cười, vén lọn tóc xõa bên tai nàng, "Vậy cũng không được, thật ra điều mẫu thân muốn nhất là nhìn A Yểu sau này được hạnh phúc viên mãn."

"Nhưng được bên cạnh cha mẹ A Yểu thấy rất hạnh phúc!"

"Yểu Yểu ngốc, hạnh phúc phân ra làm nhiều loại." Trương thị sâu sắc nói cho nàng nghe, về tình thân, về tình bạn, cuối cùng là về tình yêu.

Ôn Phù Tang nghe rất nghiêm túc, nàng có tình thân, cũng có tình bạn, "Vậy sau này A Yểu cũng sẽ tìm được một ý trung nhân đúng không ạ?"

"Đương nhiên rồi, hắn có thể đột nhiên xuất hiện trong thế giới của A Yểu, sau đó chỉ cần một cái liếc mắt cũng có thể làm A Yểu vui vẻ." Trương thị cười: "Cũng có thể là một kiểu khác, A Yểu và hắn có quan hệ bạn bè thân thiết, hắn đối xử với A Yểu vô cùng tốt, cuối cùng A Yểu của chúng ta dần dần yêu hắn."

"Sau đó sẽ hạnh phúc ở cạnh hắn đúng không ạ?"

"Tâm ý tương thông, ắt sẽ hạnh phúc."

"Vậy sau khi thành thân, bọn con có giống cha và mẹ không?"

"Có lẽ sẽ là như vậy," Trương thị thật thà nói, "Nhiều người không vượt qua được thử thách của thời gian, thời gian thay đổi, trái tim họ cũng vậy."

"Mẫu thân rất mong con sẽ tìm được một người đàn ông tốt, nhưng nếu con gặp người không tốt, nhất định phải chủ động hòa li, quay về với cha mẹ. Không cần để ý lời bàn tán bên ngoài, chúng ta sẽ chống lưng cho con."

"Vâng ạ," Ôn Phù Tang nhích vào lòng Trương thị, "A Yểu đã biết."

Lúc đó nàng còn nhỏ, chỉ cảm thấy việc thành thân rất xa vời. Mà hiện tại, Ôn Phù Tang suy nghĩ, nàng đã gặp được người kia, chính là ý trung nhân mà mẫu thân nhắc đến.

"Con biết thì tốt rồi," Trương thị kéo tay nàng ngồi xuống, "Có thể nói với mẫu thân biết con thích Tiêu Quý Hòa từ lúc nào được không?"

Từ đêm qua đến bây giờ, thật ra nàng vẫn không nghĩ ra là từ khi nào.

Ôn Phù Tang dừng một chút, ánh mắt né tránh, nhìn thấy Ôn Cảnh Mặc ngồi ở bên cạnh, vội vàng nói: "Là ca ca, ca ca giới thiệu cho con"

Ôn Kinh Mặc xoa xoa huyệt thái dương: "?"

Có ai phó thác cho kẻ khác chuyện đại sự như nàng không?

Nhìn vài cái, cuối cùng Ôn Kinh Mặc buông tay, đành phải nghiêm túc gật đầu.

Trương thị nhìn nàng, không yên tâm hỏi: "A Yểu, Tiêu Quý Hoà có thích con không?"

Vừa rồi Ôn Phù Tang chỉ nói muốn thành thân, không nhắc tới việc "Quen biết, thấu hiểu và yêu nhau".

Bây giờ Trương thị lại hỏi vấn đề này, nàng biết nên trả lời thế nào đây?

Ôn Phù Tang không nói dối được, đành phải trưng ánh mắt cầu cứu với Ôn Kinh Mặc.

Ôn Kinh Mặc: "......"

Thật là một muội muội ngốc, nàng thật sự không nhìn ra tâm ý của Tiêu Quý Hòa đấychứ? Nếu không phải hắn biết trong lòng hai người đều có nhau, đừng nói là phụ mẫu, hắn cũng sẽ không đồng ý.

"Mẫu thân, chắc chắn là hắn thích muội muội," hắn mở miệng đúng lúc, giải vây giúp Ôn Phù Tang.

Ôn Thừa Tướng vẫn luôn yên lặng ngồi theo dõi động tĩnh, bây giờ tức giận nói: "Con không phải A Yểu, sao mà con biết được?"

"Cha," Ôn Kinh Mặc buồn cười: "Không phải trước đây là do người đối phó không lại với cha Tiêu Quý Hòa sao? Sao bây giờ lại trút hết giận dữ lên người con trai ông ấy vậy?"

"Nhãi ranh nói bậy gì đó!" Ôn Bình không thừa nhận, "Ta còn lâu mới quen tên đại thổ phỉ kia."

Ôn Phù Tang nghe bọn họ nói mà như đi lạc trong sương mù, Trương thị liền giải thích, "An Nam hầu lớn lên với cha con. Cha con không nhìn quen mấy người tập võ như An Nam hầu nên cảm thấy rất thô bạo. Mà An Nam hầu cũng không hiểu được văn sĩ như cha con, cảm thấy chỉ là quân tử ngoài mặt."

Sau đó Tiêu Lâm dẫn quân đóng ở phía nam, hai người dần không liên lạc nhiều như trước. Sau khi Tiêu gia quay lại kinh thành, người làm Thừa Tướng, người được phong An Nam hầu, nếu gặp mặt thì cũng chỉ có đấu đá nhau.

Dù sao cũng chỉ là không vừa mắt nhau.

Cùng lúc này, Tiêu Lâm nặng nề đặt chiếc nắp lên chén trà, không xác định hỏi: "Con nói con thích thiên kim phủ Thừa Tướng?"

"Đúng vậy." Tiêu Quý Hòa kiên định nói.

Tiêu Lâm cười thành tiếng, quay đầu nhìn về phía Khương thị, chờ đợi hỏi: "Phu nhân, nàng xem chọn này nào đi cầu thân thì tốt?"

Tiêu Quý Cùng không dự đoán được câu trả lời này: "Cha, người đồng ý nhanh như vậy sao?"

Khương thị ở một bên đáp lại hắn: "Cha con và Ôn Thừa Tướng là bạn cũ, sao hắn không đồng ý được chứ?"

"Mẫu thân, vậy còn người?"

"Ta?" Khương thị cũng cười, "Hôm qua trên cung yến, mẫu thân thấy thiên kim phủ Thừa Tướng rất tốt."

Uyển uyển hữu nghi, bàn bàn nhập họa, thanh tao như núi rừng.

(1) Uyển uyển hữu nghi - 婉婉有仪: Lịch sự, duyên dáng, lễ phép

(2) Bàn bàn nhập họa - 般般入畫: Đẹp như tranh vẽ

(3) Nguyên văn "林下有风致": Dịu dàng, thanh tao, thoát tục như núi rừng

Khương thị lại nói: "Mẫu thân chỉ cảm thấy Kính Thanh thật có phúc."

"Thời Diệp, con không vội sao?" Người Khương thị gọi chính là đứa con thứ hai vừa về phủ sáng nay của Tiêu Lâm, Tiêu Trọng Từ.

Thời Diệp là tên tự của hắn.

Tiêu Trọng Từ mặc y phục trắng, gương mặt tuấn tú càng làm nổi bật khí chất của hắn, ôn nhu như ngọc.

Hắn nói một cách rõ ràng: "Thời Diệp cũng có suy nghĩ đó, nhưng làm việc tốt thường gian nan, chuyện lớn thành gia lập thất không nên quá vội vàng."

"Đúng vậy," Khương thị tất nhiên là hiểu rõ đạo lý này.

Nàng dừng đề tài này lại, nói thêm vài câu với Tiêu Quý Hòa, "Bên ngoài phủ có vài nhóm thiên kim tiểu thư tới, con muốn mẫu thân đi đuổi bọn họ, hay là con tự đi?"

Tiêu Quý Hòa: "?"

"Ai bảo hôm qua con nói không rõ ràng? Làm người khác cho rằng con chỉ là nảy ra ý tưởng để từ chối ban hôn." Tiêu Lâm bất mãn liếc nhìn Tiêu Quý Hòa, "Mới giờ Thìn mà cửa trên dưới An Nam hầu đã phải đóng chặt, sợ mấy người bọn họ đạp cửa xông vào."

Văn triều khá thoáng về quan hệ nam nữ. Tuy không ai nói thẳng ra ngoài, nhưng cũng không ai nghiêm cấm việc nam nữ bày tỏ tâm ý trực tiếp hay âm thầm bày tỏ tình cảm.

Kết quả là bên ngoài An Nam Hầu phủ xuất hiện không ít nữ tử ở độ xuân thì. Đọc thơ đọc văn, oanh ca yến ngữ. Mà người cầm đầu lại là đích nữ của Lý Thái Thường đại nhân, Lý Dung Yên.

Lý Dung Yên thấy Tiêu Quý Hòa từ trong phủ viện đi ra, vội vàng tiến lên đón, "Tiêu Quý Hòa, ngươi có biết ta không?"

Tiêu Quý Hòa bình tĩnh nhíu mày, tự động đứng xa nàng ta một chút, ăn ngay nói thật, "Không biết."

"Hôm qua trong cung yến ta có ngồi đối diện ngài, là vị ngồi thứ năm phía tây." Lý Dung Yên đỏ bừng mặt, "Tên ta là Lý Dung Yên, cha ta là Thái Thường đại nhân đương triều."

Đêm qua trước mặt người ngoài thì không cho Vương thị chút mặt mũi, bây giờ đứng trước mặt Tiêu Quý Hòa lại thu hết nanh vuốt.

Tiêu Quý Hòa nhẫn nại nghe nàng ta nói xong, sau đó chỉ trả lời bằng một tiếng "Ồ".

Nữ tử đang nóng lòng muốn thổ lộ tâm ý ngượng ngùng ngẩng đầu lên nhìn hắn, sau đó chậm rãi cúi đầu, bước tới gần hắn một bước, nũng nịu nói: "Tiêu Tướng Quân,"

Chỉ là Tiêu Quý Hòa không cho nàng ta cơ hội nói hết.

Hắn liên tục cách xa vài bước, có chút bực, "Mong Lý tiểu thư tự trọng."

Lý Dung Yên cũng có chút nóng nảy, "Tiêu Tướng Quân, nếu như tướng quân không chê Dung Yên, Dung Yên có thể gả cho tướng quân, để tướng quân có cái hồi đáp với Hoàng Thượng."

"Ta không cần," Tiêu Quý Hòa nói không chút cố kỵ, lễ nghĩa của một vị quân tử mà hắn có đã bị nàng ta làm cho không còn.

Từ nhỏ hắn đã lớn lên trong quân doanh, trong xương cốt ít nhiều vẫn có vài phần thẳng thắn.

Tiêu Quý Hòa lạnh nhạt nói: "Lời Tiêu mỗ nói đêm qua đều là thật, không hề có ý lừa gạt Thánh Thượng. Mong rằng Lý tiểu thư không gán thêm tội danh cho Tiêu mỗ."

Nói xong, hắn cao giọng, không chỉ nói với Lý Dung Yên, còn muốn nói với các vị thiên kim phía sau: "Tiêu mỗ sợ vợ, sợ nhất là khiến vị kia trong nhà không vui. Mong rằng các vị tiểu thư sớm hồi phủ, nếu không để nhà ta biết được, sợ rằng Tiêu mỗ có mười cái miệng cũng không giải thích nổi."

Lời vừa nói ra, các thiên kim trong viện bốn mắt nhìn nhau. Cuối cùng cũng hiểu ra vấn đề, muốn để lại chút mặt mũi, nếu Tiêu Quý Hòa đã chủ động đưa bậc thang cho các nàng đi xuống, dại gì mà không rời đi?

Rốt cuộc đem các nàng đuổi đi Tiêu Quý cùng yên lặng nhẹ nhàng thở ra.

"Luyến tiếc a?" Vừa vặn nghe xong một nhĩ Tiêu Trọng Từ lại đã đi tới, biên cười hỏi biên ý bảo một chút những cái đó dần dần rời đi bóng hình xinh đẹp.

"Huynh trưởng là từ đâu thấy được?" Tiêu Quý cùng thả lỏng thần sắc, cũng cười, "Ta rõ ràng là ước gì các nàng mau chút rời đi hảo sao?"

Tiêu Trọng Từ nhẹ tê một tiếng, trêu chọc nói: "Xem ra ta này tương lai đệ muội rất là hung ác a? Ngươi lời nói sợ vợ, là sợ nàng biết được hậu sinh khí đánh ngươi a?"

Nhắc tới cái này, Tiêu Quý cùng thần sắc lại tủng kéo xuống tới, ủ rũ nói: "Nếu là nàng biết được sau sẽ sinh khí thì tốt rồi."

Cho dù là động thủ đánh hắn.

Hắn vừa mới ngôn nói này đó khi, liền tưởng, nếu là Ôn Phù Tang đã biết, sẽ như thế nào?

Tiêu Quý cùng này tâm là kinh sợ, sợ nàng sinh khí lại sợ nàng không tức giận.

Hắn phiền muộn, đối với Tiêu Trọng Từ nói: "Huynh trưởng nói sai một câu rồi, A Yểu không hề hung dữ, nàng là nữ tử ôn nhu nhất trên đời."

Tiêu Trọng Từ: "......"

Tác giả có chuyện nói:

Tác giả: Được rồi, đừng sầu, chỗ tốt đều ở phía sau đâu!

Tiêu Quý cùng: Thật sự?

Tác giả: Tin tưởng ta! [ điên cuồng gật đầu ]

Tiêu Trọng Từ:...... Ta đâu?

Tác giả: Ngươi cũng có, ngươi cũng
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.