“Tiếp tục đi thôi, thu hồi tấm dẫn lộ phù kia về làm chứng cớ.” Vương Mãnh nói, hai người chỉ có thể dựa vào cảm giác mà đi tới trước. 
 Nhưng càng đi sâu vào bên trong, bên tai luôn luôn vang lên những thanh âm kỳ quái, khiến cho Vương Mãnh và Trương mập mạp hết hồn. Vương Mãnh mặc dù nói mạnh, nhưng cũng chỉ cấp thêm can đảm cho mình mà thôi, nơi này là địa phương mà cấp bậc của bọn họ không thể tới được. 
 Cũng không biết tại sao bên trong bóng đêm có thêm một chút ánh sáng, điều này làm cho hai người hơi chút cảm thấy an toàn hơn. Dù sao trong địa phương quỷ quái này ánh sáng luôn làm cho người ta có cảm giác an toàn. 
 Hai người đi nhanh hơn, nói không chừng may mắn có thể đi ra khỏi nơi này. 
 Càng đi trước bước chân càng nhanh, giống như có cái gì đó kêu gọi bọn họ vậy. Cảm giác này rất ấm áp, giống như là sắp về tới nhà vậy. 
 Vương Mãnh và Trương mập mạp trên mặt đều lộ ra vẻ cười cười, bọn họ lập tức sẽ an toàn rồi. Vương Mãnh trong lòng sinh ra một chút hoài nghi, nhưng tia hoài nghi này rất nhanh biến mất bên trong cảm giác an toàn kia. 
 Người trong thời gian nguy hiểm luôn luôn theo bản năng muốn tránh né nguy hiểm, huống chi lực kêu gọi kia lại mạnh như vậy. 
Đầu cuối của ánh sáng, là một con chu yêu(yêu nhện) khổng lồ, ánh sáng kia là từ chiêu hồn châu của nó. Đây được xem như là một loại pháp bảo thiên nhiên, thông qua chiêu hồi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-duong/43083/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.