Vương Mãnh cảm thấy mờ mịt, loại cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ này làm cho hắn dần dần mỉm cười. Hắn nhận thức tình bạn nồng đậm này, đây mới là cuộc sống chân chính, đây mới là tu hành a! 
 “Được rồi, nước mũi của ngươi chảy hết vào quần áo ta rồi.” Vương Mãnh cười nói. 
 Trương mập mạp phủi phủi quần áo Vương Mãnh, miệng vết thương kia chỉ còn một điểm nhỏ: “Mãnh ca ngươi thực không có việc gì sao? Không phải là hồi quang phản chiếu chứ?” nói xong nước mắt bắt đầu chảy qua cái mặt mập mạp của hắn, chảy không ngừng. 
 Rầm… 
 Vương Mãnh gõ một cái: “Ngươi mới là hồi quang phản chiếu đó, ta cái này gọi là đại nạn không chết, tất có hạnh phúc cuối đời!” 
 Lời này của Vương Mãnh quả thực đúng là xuất phát từ cảm xúc bản thân, thật sự là đại nạn không chết mà! 
 Nhìn Chu yêu chết biến thành một đống mục nát bên cạnh, Trương mập mạp không kìm nổi mà đạp đạp mấy cái. Thi thể chu yêu giật giật, lập tức làm Trương mập mạp sợ tới mức nhảy ra xa, ngay cả Vương Mãnh cũng có chút buồn cười. 
 Loại cảm giác này thật sự rất tốt, thánh thì thế nào? Tà thì sao? 
 Thánh Đường đệ tử sao, thiên ý cũng không thể ngăn cản hắn. 
 Hắn là người thứ nhất trong lịch sử thánh tà song tu. Từ nay về sau mệnh của ta thoát khỏi trời. 
 “Mãnh ca, chúng ta đi nhanh đi, con này có thể đụng phải thiên địch, nơi này không nên ở lâu!” 
Đại nạn không chết làm Trương mập mạp thần thái rạng rỡ. Vương 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-duong/43084/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.