Không biết có phải là ảo giác hay không, Vương Mãnh cảm thấy mệnh thảo này dường như đang cầu xin tha thứ: “Thôi đi, ngươi cũng là vua của cỏ dại, nói không chừng lại có thể có tác dụng gì thì sao.” 
 Vương Mãnh tùy tay bỏ vào trong túi càn khôn. 
 Quả cây trên tay Triệu Lăng Huyên đã rơi xuống mặt đất….vậy cũng được sao? 
 Day day ánh mắt: “Tiểu Linh, đây là thật sao?” 
 Cửu Thiên Hỏa Loan cũng mở to hai mắt nhìn, cái này cũng giống như rung động khi tước yêu biến thành Hỏa Loan vậy. 
 ..vận khí… 
 “Người này vận khí cũng quá mức nghịch thiên đi?” Triệu Lăng Huyên lẩm bẩm, cho dù là nàng cũng không thể nào nhanh như vậy. 
 “Oa oa, Mãnh ca, đất đã mềm ra rồi nè. Ta xem chúng ta cần mười ngày là có thể thành công rồi!” Trương mập mạp quăng cái cuốc xuống, trực tiếp bổ xuống đất. 
 “Cái gì mà mười ngày, trong vòng ba ngày phải thành công, sau đó đi làm nhiệm vụ của ngươi.” 
 “Mãnh ca vạn tuế, ta biết ngay mà, theo ngươi lăn lộn khẳng định là đúng.” 
 Trương mập mạp nịnh bợ tung tóe. 
 Hai người nói là làm, một người nhổ cây cỏ dại, một người cuốc đất, xới đất, hăng say chiến đấu với linh điền. 
 Không có náo nhiệt, Triệu Lăng Huyên chà chà đôi chân mình, cái miệng nhỏ nhắn bĩu lên nói: “Chơi không tốt, tiểu Linh về nhà!” 
 Hỏa Loan đi theo sau chủ nhân, thân là linh thú nó cũng không rõ, chẳng lẽ người này có thiên phú ẩn tàng nào sao? 
Lúc trước hắn làm thế nào chọn được chính mình trong đám tiểu tước 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-duong/43082/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.