"Sau này, gia sư du lịch nhân gian… Xin lỗi.” Tiêu Côn nói đến đây, lại nói: “Ta không biết Vạn Vật đao là vật của Bạch Ngọc Cung, đã không trả lại kịp thời.”
Triều Sinh vội làm rõ: “Không phải như ngươi nghĩ đâu. Nhạc Vãn Sương là thần hầu cuối cùng trong Bạch Ngọc Cung. Năm đó các nàng ở núi Côn Luân thật sự đợi đến chán ngấy, đều đến nhân gian. Khi mọi người đi, pháp bảo đều tùy tiện lấy, nhiều lắm chỉ nói một câu ‘thứ này ta cầm đi dùng’, Giáo ( người quản lý) cũng không ngăn cản. Nhưng mà, công pháp ngươi tu luyện này, thật sự thần kỳ nha.” Triều Sinh quan sát kỹ lưỡng Tiêu Côn, vô cùng kinh ngạc: “Ngươi tu luyện công phu hệ Thủy, lại dùng thần binh hệ Thổ, mượn sức mạnh tương khắc để kích phát pháp lực bạo phá… Thật lợi hại! Ngươi thật sự là thiên tài!” Tiêu Côn không ngờ rằng từ thân thế đến công pháp mình tu luyện, lại bị Triều Sinh run lên cái đế hướng lên trời* chỉ trong mười lăm phút, quả thực không còn lời gì để nói. (*Lật tung mọi thứ, nói hết mọi bí mật) Triều Sinh tràn đầy tán thưởng, nói: “Ngươi nhất định là một thiên tài không xuất thế.” Tiêu Côn xấu hổ, vội nói: “Chỉ là tình cờ gặp gỡ mà thôi, điện hạ thật sự quá khen.” Triều Sinh lại bắt đầu tìm sách, hỏi: “Sau này thì sao? Ngươi đã trở thành Đại Khu Ma Sư như thế nào?” Hắn thật ra không quá hứng thú với cuộc đời của Tiêu Côn, nhưng mỹ nam tử trước mắt, tiện miệng nói chút gì đó cũng rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-binh-mong-hoa-luc-phi-thien-da-tuong/4666320/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.