Từ Khai Phong đến Cung Châu, chừng ba ngàn dặm đường xá. Hạng Huyền trước tiên ra khỏi Hàm Cốc Quan, qua huyện Trường An, đi qua huyện Miễn ở Hán Trung. Mùa đông năm mất mùa bắt đầu, ven đường trải rộng xác chết đói, chó hoang khắp nơi.
Mãi đến gần Xuyên Địa mới dần dần chuyển biến tốt hơn một chút. Vào núi rồi, liền có màu xanh, không còn là một cảnh tượng nạn đói nữa.
Hạng Huyền đi theo con đường Kim Ngưu đã được khai phá hàng ngàn năm, vượt qua lớn nhỏ Kiếm Sơn bằng cầu treo, một đường hướng nam, qua Quảng Nguyên rồi vào Xuyên.
“Vị tiểu ca này, con chim này thật thú vị, dường như thông nhân tính.”
“Đúng vậy.” Hạng Huyền cười nói.
“Tiểu ca từ đâu đến, đi về đâu? Gia đình ở phương nào? Vào Thục làm gì?”
“Người vô gia vô cư mà.” Hạng Huyền cõng kiếm, đáp với những thương nhân gặp ven đường: “Vào Thục kiếm ăn thôi.”
Nơi vào núi của Kiếm Sơn, có đoàn thương nhân từ từ đi. Ở lối vào đền thờ có dựng một tấm bia đá rất lớn, trên đó khắc danh ngôn của đại thi nhân tiền triều: “Nhĩ ta bốn vạn tám ngàn tuổi, không cùng Tần tắc nhà thông thái yên.” (Ngươi và ta đều đã sống bốn vạn tám ngàn năm, chẳng thể sống an ổn theo phép tắc của kẻ trí giả như người nước Tần) Hạng Huyền từ Khai Phong đến Trường An, rồi vào Hán Trung, toàn bộ lộ phí đã gần như tiêu sạch. Y từ nhỏ đã ăn mặc không lo, xuất thân thế gia, cha nương chỉ có một mình y là nhi tử, tự nhiên càng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-binh-mong-hoa-luc-phi-thien-da-tuong/4666321/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.