Núi Côn Luân.
Gió tuyết ngàn năm vạn năm vĩnh viễn không ngừng nghỉ, từ phương bắc xa xôi gào thét mà đến, vượt qua rào chắn cao nhất ở phía tây Thần Châu, hóa thành thác nước băng sương mù cuồn cuộn không dứt, đổ xuống.
Đỉnh Côn Luân, nơi phàm nhân không thể đặt chân, xuất hiện một lá chắn màu xanh lục, ngăn cách cuồng phong và bão tuyết.
Một cây đại thụ bao phủ trong kết giới, khắp nơi hoa nở rộ, vây quanh tạo thành một khu vườn khổng lồ đầy sức sống. Khu vườn rộng mười dặm, chim bay cá nhảy tràn ngập trong đó, tự do rong chơi. Chỗ tiếp giáp với lá chắn là một con sông uốn lượn, tạo thành cảnh tượng kỳ diệu: bên trong bờ xuân sắc, bên ngoài bờ lạnh giá mùa đông. Giữa những con sông đan xen chằng chịt là những cãi bãi bùn ướt, dày đặc như sao trên trời. Trên những hòn đảo nhỏ, chim chóc bay thành đàn, nghỉ chân bên nhau.
Đây là tiên cảnh cuối cùng trên đại địa Thần Châu.
Trong tiên cảnh có một tòa Bạch Ngọc Thiên Cung, cung điện được làm từ huyền phù phi thạch (đá bay lơ lửng) nguyên khối với nền đá ngầm của hoa viên. Trước đại thụ trong cung lại có một đình viện, trong đình suối nước chảy ào ạt, tưới tắm toàn cảnh khu vườn rộng lớn này. Ánh mặt trời loãng xuyên qua bão tuyết chiếu rọi Bạch Ngọc Cung, một người tráng hán cao lớn cường tráng đi qua hành cung. Tráng hán để trần nửa người, ngực nở nang, đùi săn chắc. Làn da màu đồng cổ phủ kín phù văn màu vàng kim. Hình dáng cơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-binh-mong-hoa-luc-phi-thien-da-tuong/4666319/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.