Ngày hôm sau, lúc Thanh Thương mang bát thuốc tới, Lạc Thừa Ảnh vẫn đang cuộn mình nằm trong giường như trước. Thanh Thương đi tới ngồi xuống, nhẹ nhàng ôm lấy hắn, trọng lượng cả người hắn đều dồn vào tay y, Thanh Thương thầm nghĩ một tiếng "không ổn", hóa ra Lạc Thừa Ảnh vậy mà đau đến ngất đi. Hắn vốn đã trắng, nay lại càng tái nhợt không chút huyết sắc, mồ hôi ướt sũng, chỉ có đôi môi là khô khốc, thậm chí có chỗ còn nứt ra, chẳng biết có phải do nhịn đau mà cắn hay không. 
Thanh Thương vội vàng cho người gọi Lạc Phong đến, bản thân múc nước ấm vào bồn, giúp Lạc Thừa Ảnh lau mồ hôi. Dường như cảm thấy dễ chịu hơn, Lạc Thừa Ảnh mới nhẹ thở ra một hơi, trong làn sương bao phủ thấp giọng nỉ non. 
"A... ưm... Đau... đau quá..." Lạc Thừa Ảnh cau mày, y bắt đầu vùng vẫy, xem Thanh Thương như phao cứu sinh mà túm lấy. 
"A Thanh ... Thanh Thương... Thanh..." 
Thanh Thương vốn còn đang giúp hắn lau mồ hôi, bỗng nhiên nghe thấy Lạc Thừa Ảnh gọi tên mình, gọi trong vô thức, lại vẫn tha thiết như vậy. Trong lúc hắn thống khổ, tựa như cầm một cọng rơm cứu mạng duy nhất, không ngừng gọi tên y. Tâm Thanh Thương rối loạn, rõ ràng là yêu nhau, rõ ràng vẫn ở bên nhau, nhưng lại phải phân rõ giới hạn... Ngươi không thể tiêu sái, ta cũng không thể trái ý ngươi, chúng ta cứ như vậy đâm đầu vào tử lộ, cứ tiến về phía trước, nếu không quay đầu lại, chỉ có thể đánh liều mà tiến 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-anh/3430574/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.