Hết thảy mọi thứ lại trở về lúc ban đầu, cho dù đã cố gắng thật nhiều, cùng nhau trải qua bao nhiêu chuyện, mỗi ngày làm bạn với nhau, nhưng một câu nói của Lạc Thừa Ảnh khiến cho mọi thứ giống như chưa hề có gì xảy ra. Đã như thế, tiếp tục dây dưa còn ý nghĩa gì?
Thanh Thương đứng ở trong viện, cảnh vật xung quanh đều quen thuộc và thân thiết đến thế, vậy mà lúc này mới phát hiện, hơn mười năm qua, y chưa từng cẩn thận quan sát chúng.
Từng lá cây ngọn cỏ cũng có tình cảm, vậy khi mình rời đi rồi, chúng có thương tâm hay không, cũng có nỗi lòng khi ly biệt không? Nhẹ nhàng nhặt chiếc lá cây lên, chiếc lá đó giống như đang cười, khiến Thanh Thương nhìn đến xuất thần. (a bị quẫn trí à =)))))))))))))) -Trang Kiều-)
"Sau khi ta đi rồi, chỉ còn lại các ngươi cùng làm bạn với Thừa Ảnh, nhớ lớn lên phải xinh đẹp một chút, Thừa Ảnh thực thích các ngươi, cho nên các ngươi cũng phải thích hắn, có biết không? Kì thật, Thừa Ảnh cũng là một người đáng thương..."
Nếu có thể, ta chỉ muốn mang ngươi thoát khỏi xiềng xích đang trói buộc, cùng ngươi nhìn ngắm thế giới bên ngoài, lưu lạc thiên nhai, bốn bể là nhà; nếu có thể, ta thực sự hi vọng hai chúng ta chỉ là những dân chúng bình thường trong Lạc Lam thánh giáo, cùng nhau xưng huynh gọi đệ, cởi mở, tùy ý tiêu sái nói cười; nếu có thể, ta hi vọng có một ngày nhiều năm sau, ngươi ta tóc đều bạc trắng, mười ngón tay giao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-anh/3430575/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.