Lạc Thừa Ảnh nâng bàn tay huyết nhục mơ hồ kia đặt trong lòng bàn tay mình, nửa ngày không nói lên lời, vết thương kia tựa như khắc vào trong lòng hắn. Đêm qua y đứng ở ngoài cửa, mang tâm trạng lo lắng cùng bất lực đến thế nào mới có thể dùng loại phương thức này để phát tiết? Mấy ngày qua, bản thân chịu tội, Thanh Thương khẳng định cũng không kém, vậy mà mình còn lạnh lùng với y... Suy cho cùng, có phải hắn đã sai không?
Lạc Thừa Ảnh còn đang suy nghĩ, Thanh Thương đã rút tay lại, cười một cách cứng ngắc: "Giáo chủ, mau dùng dược, nguội sẽ không có tác dụng. Đây..." Nâng bàn tay bị thương của mình lên, tỏ vẻ ngượng ngùng, "Để giáo chủ chê cười, tối hôm qua đi mao xí, không mang đèn nên bị ngã."
Muốn lừa ta sao? Ngươi cho là vài câu nói dối qua loa như vậy có thể lừa ta được sao... Mười năm, những lần ngươi bị thương, ngươi nghĩ rằng ta không biết? Mấy tháng trước ngươi mạo hiểm tính mạng lấy về thảo dược an thai kia, ngươi nghĩ rằng ta cũng không biết sao?... Ta phải làm gì để báo đáp ngươi mới tốt đây. Thà rằng ngươi đối với ta bình thường, còn hơn hiện tại nóng ruột bất an không ngừng, cho dù có tình ý, lại không thể nói ra.
"Thanh Thương, cảm ơn ngươi."
Lạc Thừa Ảnh uống thuốc, Thanh Thương đỡ hắn nằm lên giường, lúc y chuẩn bị rời đi liền nắm lấy tay y. Thanh Thương sửng sốt, nghĩ có lẽ hắn muốn cùng mình nói chuyện một lát, nhưng y biết, đó là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-anh/3430573/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.