Diệp Thư Từ chỉ cảm thấy mũi mình đau xót, rất muốn khóc.
Vài ngày trôi qua, đương nhiên cô thấy được thành ý của Thẩm Tứ, biết cậu chàng đang cố gắng bù đắp, cũng biết cậu đã nhận ra lỗi sai của mình.
Có mấy người không phạm sai lầm chứ?
Ngay cả một thiên tài như Thẩm Tứ, vẫn có thể phạm sai lầm.
Hốc mắt Diệp Thư Từ nóng lên: "Hôm đó Khương Hiểu có gọi cho tôi, sau khi tôi biết rõ mọi chuyện, thực sự không trách cậu."
Thẩm Tứ chân thành nói: "Là thái độ của tôi không tốt."
Việc một đứa con cưng của trời như cậu, cúi đầu nhận lỗi, Diệp Thư Từ không nghĩ đến, cô vốn cho rằng, cuốn sổ Vật lý và ly trà sữa hôm đó đã là nhượng bộ lớn nhất của cậu rồi.
Không nghĩ đến, cậu còn làm nhiều hơn thế.
"Món quà đó." Diệp Thư Từ do dự, hơi xấu hổ nói: "Cậu muốn không?"
Cổ họng Thẩm Tứ phát ra tiếng cười khẽ, thanh âm trầm bổng, đặc biệt mệt mỏi.
"Hỏi cậu có muốn quà không, cậu cười cái gì?" Diệp Thư Từ khó hiểu hỏi.
Thẩm Tứ khoanh tay, nhướng mày cười trêu chọc: "Đã nói không cần, còn hỏi làm gì?"
Diệp Thư Từ cau mày, thờ ơ nhún vai: "Món quà đó tôi đã chọn cẩn thận, nếu cậu không muốn, tôi cũng không biết cho ai, đáng tiếc thật."
Sự chân thành, giản dị ấy khiến cậu ngạc nhiên.
Đã bị cậu từ chối nhận quà, nói chuyện lạnh lùng, vẫn có thể không để bụng, Thẩm Tứ thực sự bội phục dũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-am-tham-men/3034852/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.