Chương trước
Chương sau
Diệp Thư Từ thấy ngực mình hơi nóng.

Tuýp thuốc mỡ này, là Thẩm Tứ cho cô sao?

Rốt cuộc đã bỏ vào túi cô khi nào? Sao cô lại không nhận ra.

Khóe môi Diệp Thư Từ đậm ý cười, do dự hồi lâu, mới mở tuýp thuốc mỡ ra, bôi thuốc mỡ mát lạnh lên vết thương, cảm giác mát lạnh dễ chịu lan tỏa đến tận đáy lòng.

Sau khi dùng xong, cô mở khung chat ra, muốn gửi tin nhắn cho Thẩm Tứ để xác nhận xem, rốt cuộc có phải cậu đưa cho cô không.

Nhưng nếu không thì sao?

Ngay cả khi chỉ có một phần ngàn khả năng là không phải, gửi tin nhắn vội vàng như vậy cũng rất xấu hổ.

Sau khi suy nghĩ, Diệp Thư Từ mở nhóm chat nhỏ của bốn người họ ra, chụp tuýp thuốc mỡ.

Diệp Thư Từ: [ Là các cậu đưa sao ~ người nào đã tốt bụng mua thuốc mỡ vậy? ]

Không ai trả lời.

Diệp Thư Từ không thể bình tĩnh.

"Tiểu Từ, ra đây ăn canh gà." Đường Tiếu trong phòng bếp gọi cô.

"Con biết rồi ạ."

Diệp Thư Từ đã no, nhưng Đường Tiếu rất cố chấp, cho rằng món lẩu không có dinh dưỡng, hơn nữa đây là giai đoạn đang ôn tập cuối kỳ, Diệp Thư Từ rất gầy, có cơ hội nên đã làm cho cô chút canh bổ dưỡng.

"Sao lại ra chậm vậy?" Đường Tiếu nhíu mày, lót tấm lót nồi rồi đem nồi canh đặt lên, rót cho Diệp Thư Từ một chén đầy.

"Mẹ, nhiều quá con ăn không hết..."

Nhưng Đường Tiếu như mắt điếc tai ngơ, chén lớn trước mặt Diệp Thư Từ, thịt gà chiếm phân nửa chén, dầu mỡ sáng bóng, một chút cảm giác thèm ăn cũng không có.

"Vừa rồi làm gì đấy? Ra chậm vậy."

Diệp Thư Từ cắn môi: "Ở phòng chơi một lúc ạ."

Đường Tiếu thở dài: "Mặc dù đã thi cuối kỳ xong rồi, nhưng con phải biết, chiến trường chính mà con đang đối mặt là kỳ thi tuyển sinh đại học, hơn nữa sau khi khai giảng còn có cuộc thi nữa, không có thời gian đâu."

Mắt Diệp Thư Từ dán chặt vào điện thoại, màn hình vẫn đen, không có tin nhắn nào.

Màn hình đột nhiên sáng lên.

Diệp Thư Từ không khỏi cong môi, nghĩ đến Đường Tiếu đang ở trước mặt, cô vội vàng ngừng cười, nhưng động tác này lại rất xấu hổ, cuối cùng Đường Tiếu cũng bắt được.

Đường Tiếu đứng lên, vẻ mặt càng thêm nghiêm túc: "Tiểu Từ, con nhắn tin với ai?"

Cô do dự một chút: "Không có ạ."

Cô đang nghĩ nên giải thích thế nào với Đường Tiếu, đáy lòng lạnh lẽo, nhưng Đường Tiếu đã cau mày tiến lên một bước, quai hàm căng chặt, lấy điện thoại của cô. Đường Tiếu biết mật khẩu màn hình khóa, mở ra không tốn chút sức nào.

Diệp Thư Từ: [ Là các cậu đưa sao ~ người nào đã tốt bụng mua thuốc mỡ vậy? ]

Chu Tử Kỳ: [ Tôi mua ở hiệu thuốc, dùng tốt nhỉ. ]

Tin nhắn của Chu Tử Kỳ vô cùng chói mắt, cô vừa sửng sốt lại vừa thất vọng, hóa ra không phải Thẩm Tứ, làm cô vui vẻ lâu như vậy.

Môi Diệp Thư Từ mím thành một đường, trái tim không ngừng trùng xuống.

Đường Tiếu không hề tức giận, ở nhà Diệp Thư Từ thường nói với mẹ về Khương Hiểu và Chu Tử Kỳ, Đường Tiếu biết mối quan hệ của họ.

May mắn thật.

May mắn vì cô không nhắn riêng với Thẩm Tứ, nếu không thì cô chỉ xấu hổ thôi, mà ngay cả Đường Tiếu cũng hiểu lầm.

"Bạn của con đối xử rất tốt với con nhỉ."

Diệp Thư Từ thản nhiên nói dối: "Chắc là Khương Hiểu nhờ Chu Tử Kỳ mua cho con."

Động tác vừa rồi của Đường Tiếu quá mức bạo lực, giống như Diệp Thư Từ thật sự phạm phải tội ác tày trời, hiện tại thấy không có chuyện gì xảy ra, ngữ khí của Đường Tiếu suy yếu: "Tay con thế nào rồi? Còn đau không?"

Ánh mắt Diệp Thư Từ ảm đạm, nhẹ giọng nói: "Không sao ạ."

Người đưa thuốc mỡ không phải là Thẩm Tứ, đối với cô còn gì quan trọng hơn sao?

Cùng lúc đó, Thẩm Tứ chuyển tiền cho Chu Tử Kỳ, gửi tin nhắn.

[ Tiền thuốc mỡ, cảm ơn. ]

Chu Tử Kỳ: [ Việc anh Tứ đã phân phó, có thể không làm sao? Mà này, anh Tứ, rốt cuộc là cậu thích ai vậy, tôi hơi bối rối... ]

Thẩm Tứ: [ Tôi thích cậu. ]

*

Vài ngày sau, đến trường để nhận điểm.

Từ sáng Diệp Thư Từ đã biết cô thi không tệ, cô khá cẩn thận, đều biết mình sai ở đâu, vẫn đứng nhì trong lớp như cũ.

Điểm Vật lý của cô là chín mươi sáu, chỉ kém điểm tối đa một chút, cô còn chưa kịp dời bàn về, thầy Trần còn khích lệ cô.

"Diệp Thư Từ, thật ra khi em tham gia thi Vật lý, thầy không ủng hộ lắm, nhưng không nghĩ em lại cạnh tranh và tiến bộ vượt bậc như vậy, thầy cũng vui thay cho em, kỳ nghỉ này nếu em cố gắng, thầy tin em sẽ làm được."

Về lớp, Diệp Thư Từ thấy bàn của mình đã được dời đi.

Thiếu niên vẫn ngồi ở vị trí gần cửa sổ, bờ vai thẳng, tấm lưng cao ngất, phong thái lạnh lùng sạch sẽ, luôn là phong cảnh thu hút ánh nhìn nhất.

Mấy ngày không gặp, vẫn kích động như thế.

Diệp Thư Từ rất thích ở gần cậu, cơ thể Thẩm Tứ luôn có mùi ấm áp, như một chiếc chăn ấm áp được phơi dưới ánh mặt trời vào mùa đông.

Khương Hiểu nói: "Tiểu Từ, Thẩm Tứ đã dời bàn của cậu về, mình muốn dời đi nhưng không tìm được bàn nào là bàn của cậu."

Thẩm Tứ nhướng mày: "Dưới góc bên phải có một miếng dán nhỏ, là bàn của bạn cùng bàn tôi."

Miếng dán nhỏ đó là quà tặng kèm khi mua kẹo cao su, Diệp Thư Từ tùy tiện dán lện, không ngờ Thẩm Tứ lại để ý đến.

"Cảm ơn cậu, Thẩm Tứ."

"Không có gì." Cậu chàng cười ấm áp, âm cuối kéo dài, trong giọng nói mang theo chút trêu chọc. "Bạn cùng bàn nhỏ."

Lát sau, Diệp Thư Từ bị đại biểu môn Ngữ văn gọi mang bài tập cho kỳ nghỉ đông, cô cũng thuận tiện gọi Khương Hiểu đi cùng.

Hai nữ sinh cùng lớp đang thảo luận về Thẩm Tứ.

"Này, vừa rồi Thẩm Tứ đã giúp Diệp Thư Từ dời bàn, các cậu thấy không?"

"Không chỉ thấy chuyện này, còn thấy khuôn mặt xụ xuống của Lâm Úy nữa." Nữ sinh cười khúc khích.

"Hình như Thẩm Tứ đối xử khá tốt với Diệp Thư Từ, nhưng Diệp Thư Từ có vẻ lại khác với Thẩm Tứ, tôi có một suy đoán táo bạo..."

Nữ sinh cười thần bí, đang muốn nói gì nữa, Trần Thanh Nhuận đi qua đã cắt ngang: "Bạn học giúp đỡ lẫn nhau là chuyện bình thường, các cậu nói lung tung gì đó?"

Bình thường Trần Thanh Nhuận không nói gì, tính tình lạnh lùng, ai cũng thấy cậu ta không dễ chọc đến, bởi vậy nên ngay cả nữ sinh cũng sợ cậu ta.

Cảm nhận được ánh mắt của Thẩm Tứ, khóe môi Trần Thanh Nhuận nhếch lên một vòng cung chế giễu, giọng cao hơn vài phần, nói với mấy nữ sinh đó: "Đừng buôn chuyện về Diệp Thư Từ, cậu ấy không thích Thẩm Tứ, vào ngày thi xong, chính miệng cậu ấy nói với tôi."

*

Kỳ nghỉ đông chính thức bắt đầu.

Diệp Thư Từ ở nhà vẫn học bài, không bằng đến tiệm vịt quay giúp bà nội, nhân tiện cô cũng có thể học ở đó, mấy năm trước, việc kinh doanh của tiệm rất tốt, thật ra cô cũng giúp đỡ không ít.

Cô sẽ không nói với bất kỳ ai, tại sao cô tích cực giúp trông tiệm, thực ra là vì có tâm tư riêng.

Diệp Thư Từ đã gặp Thẩm Tứ một lần, vẫn là Thẩm Tứ đến mua vịt quay.

Diệp Thư Từ lấy mấy đề đã chuẩn bị trước, nhờ Thẩm Tứ chỉ cho cô.

Câu hỏi trong đề thi khá nhiều, Diệp Thư Từ cũng có một số phương pháp, nhưng cô sẽ không làm ngay từ đầu, ngay cả sau khi đọc và phân tích vẫn bối rối, nhưng gác lại mấy ngày, thay đổi hướng suy nghĩ, dù có khó khăn đến đâu cũng sẽ giải quyết được dễ dàng.

Thật ra cô đã biết làm, nhưng hèn mọn muốn ở cạnh Thẩm Tứ một lúc, chỉ có thể vờ như không biết làm.

Giọng Thẩm Tứ nhẹ nhàng trong trẻo, bình tĩnh nói ra quá trình giải, sau đó chậm rãi hỏi: "Hiểu chưa?"

Đương nhiên là cô hiểu.

Vẫn giả vờ không biết gật đầu: "Ừ, hình như đã hiểu rồi."

Mặt trời chiếu xuống, vào đông ánh mặt trời cũng ấm áp. Đôi mắt cô nàng rất to, hai mí sâu, da trắng như muốn phát sáng lên, bộ dáng ngây ngô có hơi dễ thương.

Rốt cuộc là có hiểu không?

Thẩm Tứ hơi mềm lòng, bất đắc dĩ nói: "Thế này đi, tôi cho cậu hai ví dụ tương tự."

Đôi mắt Diệp Thư Từ mở to: "Cậu cũng có thể ra đề à?"

Thẩm Tứ nhàn nhạt nhìn cô: "Đơn giản thôi."

Diệp Thư Từ ngoan ngoãn im lặng: "Chắc là do cậu có thiên phú, dù sao tôi cũng không có khả năng này."

Cô vừa ngoan lại vừa chân thành, Thẩm Tứ mỉm cười, không nói gì cả, chờ sau khi viết xong đề, Diệp Thư Từ ngừng vờ vịt, làm tất cả câu hỏi một cách chính xác, vẻ mặt thiếu niên nhiễm ý cười.

Tính tình Thẩm Tứ điềm đạm, sẽ không dùng những lời hoa mỹ để khen ngợi cô, chỉ cười nhạt, nói "Tốt lắm."

Trái tim Diệp Thư Từ sắp nổ tung, cô biết rõ, cậu thực sự vui vì cô.

Lúc này, điện thoại của cô để trên bà có tin nhắn, là Trần Thanh Nhuận.

Diệp Thư Từ không nhấn mở, vô tình ngẩng đầu nhìn về phía cửa, phát hiện Thẩm Tứ đã thu lại nụ cười, sắc mặt hơi thâm trầm.

"Cậu thường đi chơi với Trần Thanh Nhuận sao?"

Diệp Thư Từ hơi khẩn trương, sợ Thẩm Tứ hiểu lầm quan hệ của bọn họ, vội vàng giải thích: "Một lần cũng chưa từng đi, cậu biết mà, tôi phải giúp bà nội trông tiệm."

Cô có trực giác —

Sở dĩ sắc mặt của Thẩm Tứ thay đổi rõ rệt không phải vì Thẩm Tứ ghen tị, mà vì cơ bản Thẩm Tứ và Trần Khinh Nhuận đã có hiềm khích.

Đã nhiều lần như vậy, dù cô có phản ứng chậm đến đâu, cô vẫn có thể cảm giác được không khí giữa hai người không đúng lắm.

Diệp Thư Từ như suy nghĩ gì đó, do dự một lúc, cuối cùng cũng hỏi: "Cậu không thích Trần Thanh Nhuận lắm sao?"

Thẩm Tứ rũ mi, cười nhạo một tiếng: "Không thích."

Dường như cậu chàng không thích nói nhiều về đề tài này, nhanh chóng giúp Diệp Thư Từ vài câu cuối cô không làm được, cúi đầu ho khan một tiếng, hỏi: "Gần đây cậu rảnh không?"

Diệp Thư Từ chớp mắt: "Có chuyện gì không?"

"Muốn nhờ cậu giúp tôi chọn quà năm mới cho em gái."

Diệp Thư Từ đè nén sự vui mừng trong lòng, khóe môi chỉ nhếch lên tạo thành một vòng cung nhỏ: "Được."

Năm mới càng ngày càng gần, hai người chọn thời gian hẹn, chập tối, Diệp Thư Từ mặc một chiếc áo khoác lông cừu màu trắng, đi đôi bốt da xanh lam, vui vẻ ra ngoài.

Không khí Tết đã nồng đậm, các cửa hàng giăng đèn kết hoa, ngoài cửa treo đèn lồng đỏ, trên đường tấp nập người qua lại, tất cả đều bán riềm giấy* và rèm cửa.



Bọn họ hẹn nhau ở quảng trường.

Thẩm Tứ thực sự rất dễ nhận ra, khuôn mặt cậu chàng điển trai, khí chất xuất chúng, là sự tồn tại chói lọi nhất trong đám đông.

Diệp Thư Từ hơi xấu hổ khi gặp Thẩm Tứ, đặc biệt là nỗi nhớ nhung đã tích tụ mấy ngày nay, khoảnh khắc thấy cậu từ xa, tim cứ đập không ngừng, hai má dần đỏ lên.

Cũng may cậu chàng khá thoải mái, tùy tiện tán gẫu với cô vài câu, Diệp Thư Từ cũng dần mạnh dạn hơn.

"Gần đây cậu vẫn làm đề sao?"

"Ừ, cảm giác đã tiến bộ rất nhiều rồi, tôi ngày càng nhận ra tầm quan trọng của việc tư duy trong Vật lý, cuốn ghi chú cậu cho tôi thực sự rất hữu dụng."

Thẩm Tứ cười nhạt: "Do cậu đã cố gắng thôi."

Hai người đi về phía trước, gió từ xa thổi tới, bọn họ nhìn nhau cười, thiếu niên để ý thấy gò má cô hơi đỏ lên, cau mày nói: "Lạnh sao?"

Diệp Thư Từ kìm nén cảm giác ngượng ngùng, xẩu hổ chạm vào mặt mình.

Không lạnh lắm, là rất ngượng ngùng, hơi nóng nữa.

Cô lắc đầu: "Không lạnh, vừa rồi đuổi theo xe buýt, chạy một lúc, chắc là do gió thổi thôi, không sao đâu."

Thẩm Tứ không nói gì nữa, nhưng Diệp Thư Từ sợ cậu chàng lại để ý tới sắc mặt của cô, vội vàng chuyển chủ đề: "Đúng rồi, chẳng phải cậu muốn tôi gợi ý nên mua quà gì sao?"

Đôi mắt thiếu nữ sáng ngời, giọng nói trong trẻo dễ nghe, chậm rãi nói: "Mấy ngày nay tôi đã suy nghĩ rồi, cậu nói với tôi em ấy đang học lớp một, rất thích tự mình trang điểm, tôi có ý này."

"Chúng ta có thể mua một chiếc rương thật đẹp, loại dán đầy hình dán công chúa ấy, chiếc rương nhỏ sáng bóng đính đá quý, chứa đầy phụ kiện tóc, dây chun nhỏ, kẹp tóc và những thứ mà mấy cô bé nhỏ thích, tôi nghĩ em ấy sẽ thích."

Có cô gái nào mà không có giấc mộng làm công chúa.

Sau khi Diệp Thư Từ hào hứng nói xong, phát hiện mặt Thẩm Tứ hơi nhăn lại, chỉ kiên nhẫn lắng nghe, kinh ngạc không thôi, chẳng lẽ ý tưởng này không ổn sao?

Cô còn nghĩ nó rất sáng tạo.

Diệp Thư Từ: "Cậu nghĩ sao về ý tưởng của tôi?"

Chân dài của thiếu niên bước đi, bóng lưng rộng lớn, dáng người ưa nhìn, giọng nói lộ ra chút nghiền ngẫm: "Nghe quân sư cả."

Câu nói của Thẩm Tứ khiến Diệp Thư Từ càng thêm xấu hổ, hai người đi thẳng đến khu trang sức trên lầu hai, có một cửa hàng lớn nhất, trang trí lộng lẫy, căn bản Diệp Thư Từ đều đến đây để mua trang sức.

Diệp Thư Từ lấy một chiếc giỏ nhỏ, thấy những phụ kiện tóc xinh đẹp phù hợp với trẻ em, liền bỏ ngay vào giỏ, cô nghiêm túc lựa chọn, làm thật tốt vai quân sư.

Thẩm Tứ đột nhiên gọi tên cô: "Diệp Thư Từ."

Cô quay mặt qua, nhưng trước khi cô kịp phản ứng, một chiếc khăn màu hồng nhạt mới tinh, ấm áp đã choàng quanh cổ cô.

Cậu chàng mím môi mỏng, bàn tay có khớp xương rõ ràng vô tình lướt qua cổ cô, khiến cô run lên, bọn họ chưa từng tiếp xúc gần đến vậy.

Diệp Thư Từ lặng lẽ đỏ mặt, trái tim không thể kiểm soát được, đập loạn xạ cả lên, ngay cả ngón tay cũng hơi run.

Tưởng chừng như đã lâu lắm rồi, nhưng thật ra chỉ vài giây trôi qua, tiếng trống của cánh cổng thời gian như được cô kéo dài suốt cả cuộc đời, cô chỉ mong giây phút này sẽ không bao giờ kết thúc.

Giọng nói trong trẻo của Thẩm Tứ vang lên, mang theo vài phần dịu dàng: "Chiếc khăn này rất hợp với cậu."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.