5.
“Mệt chết ta rồi mệt chết ta rồi!” Vừa trở về Yến Vương phủ, ta liền phá bỏ dáng vẻ làm bộ làm tịch trong cung xuống.
Tạ Thục phi rất thích ta, nhiệt tình nói chuyện với ta nửa ngày trời.
Lý Mịch ở bên cạnh đánh cờ với hoàng đế, xem ra bọn họ ngang tài ngang sức, không biết khi nào mới phân định thắng bại.
Mặc dù ta rất thích bầu không khí này nhưng trâm ngọc trên đầu quá nặng, trong đầu ta toàn là suy nghĩ mau chạy thôi chạy nhanh thôi không à.
Cuối cùng, đến lúc ta cảm thấy sắp gãy cổ tới nơi rồi thì Lý Mịch đã thua.
Tạ Thục phi và ta ở bên cạnh xem đánh cờ, Tạ Thục phi không giỏi chơi cờ, thêu thùa mới là sở trường của bà.
Ta lại nhìn ra, Lý Mịch đã nhường Hoàng đế ở nửa sau ván cờ, nếu không chẳng biết đến bao giờ ván cờ này mới kết thúc.
Ban đầu ta cũng hơi khó hiểu, nhưng lập tức đã hiểu rõ.
Đương nhiên Hoàng đế sẽ không vì thắng thua của một ván cờ mà ghi hận con trai ruột của mình.
Nhưng cũng chẳng phải vì con trai cố ý thua mình mà không cam lòng.
Nếu đã như vậy thì tại sao không nhường?
Sinh tại thâm cung, sống ở triều đình.
Tự khắc phải biết tiến biết lùi.
Lý Mịch ấy à, muốn làm một vương gia nhàn hạ cũng đâu dễ dàng gì.
So với tranh giành ngôi vị, muốn giữ mình trong sạch giữa chốn hỗn loạn này, đứng vững không bại, mới là điều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thang-ngay-tuoi-dep/3317128/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.