3.
Sáng sớm hôm sau, ta mơ hồ nghe thấy có người gọi mình.
Ta cố mở mắt ra, thấy gương mặt anh tuấn của chàng kề sát bên mình, đủng đỉnh nhìn ta.
“A Tú, phải dậy rồi.”
Trong vô thức ta rên rỉ: “Hông muốn~”
Ta rúc vào trong ngực chàng, ý đồ nũng nịu.
Chàng mỉm cười ba phần bất lực bảy phần như ba, có ý dỗ dành ta.
“Nhưng hôm nay phải tiến cung tạ ơn, phụ hoàng và mẫu phi còn đang đợi chúng ta đấy.”
Ta nghe được đại khái, trong đầu chỉ đọng lại đúng một câu: Hoàng thượng đang đợi ta.
Ta nhảy ra khỏi giường ngay lập tức.
“Hả? Nhanh nhanh nhanh! Nhanh thay y phục!”
Ta kéo tay chàng, lôi chàng dậy.
Chàng suýt bật cười, ôm ta về giường, lấy chăn bọc lại.
“Thường An, mang thị nữ của Vương phi lại đây.”
“Dạ.”
Ta không hiểu tại sao: “Cảnh Nhiên, không phải Hoàng thượng đang đợi chúng ta à?”
Chàng chớp mắt tỏ ra vô tội.
“Để dỗ nàng tỉnh giấc thì chỉ có thể làm vậy thôi.”
“Vẫn còn sớm lắm, nhưng xử lý xong mấy chuyện này thì vừa khéo.”
Ta hừ một tiếng, đập hờ vào lưng chàng mấy cái.
Đồ lừa đảo! Lừa nữ nhân tỉnh giấc đều là lừa đảo cả!
Thường An, thị vệ thân cận của Lý Mịch, thân thủ rất cừ.
Hắn mang một người thị nữ nước mắt đầy mặt bước vào.
"Tiểu Xuân?" Ta nhìn rõ mặt nàng ta, không khỏi có chút kinh ngạc.
“Làm sao vậy?” Ta đối diện với tầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thang-ngay-tuoi-dep/3317127/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.