Ảo ảnh dần tiêu tán, bọn họ đêù bị đẩy mạnh ra ngoài, ngã nhoài trên mặt đất.
Nhan Trăn và Nguyên Hoa còn tốt, chỉ bị té một cái, hai người còn lại thì đã bị ngất đi, Lý Huyền Tĩnh và Nhan Vận Lam mỗi người đỡ một người.
Lý Huyền Tĩnh lui lại hai bước: “Ôi má, người đâu mà nặng thế.”
Nghe vậy, Nguyên Hoa bèn bước tới giúp đỡ.
Họ đưa người vào trong nhà, đặt trên giường, thân thể mềm oặt của Hi Dương được đặt cạnh bên người Hạng Ngọc Loan.
Thấy đôi mắt Nhan Trăn vì khóc mà sưng húp cả lên, Nhan Vận Lam nói: “Sao lại khóc thành thế này?”
Nhan Trăn mạnh mẽ lắc đầu: “Đáng ra lúc đầu con không nên tỏ thái độ với thầy Hạng, thầy ấy thực sự rất đáng nể.”
“Đều là người mệnh khổ.” Nhan Vận Lam than thở, “May mà tất cả đã qua rồi.”
Hạng Ngọc Loan chưa từng có một giấc mơ dài đến vậy.
Hắn mơ thấy mình chính là Tử Khiêm, từ khi sinh ra đến lúc gặp gỡ Hi Dương, hai người lưỡng tình tương duyệt. Hắn mở thấy năm đời luân hồi của mình, là hoàng tử bị ghẻ lạnh, là hoà thượng lục căn thanh tịnh, là tướng quân chết trận sa trường… Mỗi một thế, không có ngoại lệ, lần nào cũng mơ thấy cùng một người.
Người ấy đứng bất động dưới tán cây không rời đi, tựa hồ đang chờ hắn tới tìm mình.
Nhưng hắn không tìm được, chỉ có lúc ngủ mới gặp được y trong giấc mơ.
Nhưng vẫn luôn có thứ xa xăm nào đó chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thang-ngay-lam-nguyet-lao-cho-yeu-quai/2360032/quyen-2-chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.