Tiết học đã qua hơn nửa giờ, Hạng Ngọc Loan cho lớp nghỉ mười phút, Nhan Trăn sảng khoái cả người, đột nhiên phát hiện một bóng dáng nhỏ bé chen vội ra cửa sau.
Nhan Trăn lia mắt nhìn, cũng không phải người nọ có gì đặc biệt, mà là…
Đây là thỏ yêu à?!
Lâu rồi Nhan Trăn chưa gặp được yêu quái nào mới, nhất thời không biết có nên bắt chuyện hay không. Theo lý thuyết, yêu quái mới đến H sẽ phải đăng ký tạm trú ở chỗ Hạng Ngọc Loan, có lẽ thỏ yêu có mặt ở đây là để tìm thầy Hạng.
Nhưng tại sao lại chạy ra ngoài?
Nhan Trăn không theo kịp, mà thỏ yêu này cũng không có địch ý, ngược lại còn có chút cảm giác quen quen, hình như cậu đã gặp ở đâu đó rồi.
Thật kỳ quái, cậu chưa từng gặp thỏ yêu bao giờ mà.
Chắc thỏ yêu chỉ chạy ra ngoài hít thở không khí hoặc là đi vệ sinh, đến lúc quay lại thì chỗ ngồi đã bị chiếm mất, y trừng mắt nhìn thật lâu, dường như có chút buồn bực nhưng không thể làm gì, đành đứng ở cuối phòng, vừa hay chen tới cạnh bên Nhan Trăn.
Tim Nhan Trăn đập bình bịch, trong đầu khẩn trương nghĩ thầm, mình có nên chào hỏi không, nên chào thế nào đây?
Thỏ yêu hít hít mũi một cái, ánh mắt bỗng phát sáng rọi thẳng vào người cậu.
Nhan Trăn: “? ? ?”
Cậu thấy sắc mặt thỏ yêu cổ quái, vì vậy hỏi: “Sao vậy?”
Thỏ yêu lắc đầu nguầy nguậy. Nhan Trăn nhỏ giọng nói: “Cậu là thỏ đúng không.”
Thỏ yêu: “! ! !”
Y không ngờ tới Nhan Trăn nhìn ra bản thể của mình, khó khăn hỏi: “Anh là… bạn của Hộ Hồng Triết sao?”
Chẳng trách lại có cảm giác quen quen, hoá ra là con thỏ Hộ Hồng Triết đã vẽ!
Tuy rằng giờ đang ở hình dạng con người, nhưng cũng không khó coi.
Tiết học của Hạng Ngọc Loan vẫn chưa kết thúc, đứng đây nói chuyện thật không tiện, Nhan Trăn bèn dẫn thỏ yêu ra ngoài.
Tới hành lang, không khí thông thoáng hơn rất nhiều.
Nhan Trăn nói: “Cậu là… con thỏ đã được Hộ Hồng Triết cứu?”
“Vâng.” Thỏ yêu có chút xấu hổ nói, “Tau tên Bạch Tiểu Miên…”
*Ở đây Bạch Tiểu Miên xưng là “俺” – một cách xưng hô suồng sã thân mật của người miền núi nên mình thay bằng từ “tau”.
Một con thỏ từ trong núi ra!
Nhan Trăn nhớ lại bản thể của y, quả thật là vừa trắng vừa mềm, tên đặt cũng chuẩn lắm.
*Miên (绵) trong tên của bạn ý có nghĩa là mềm mại.
“Cậu đến đây cùng Hộ Hồng Triết sao?”
“Không… Không phải…” Bạch Tiểu Miên nói, “Lúc đó tau thèm ăn, không may uống phải rượu của bọn họ, sau đó ngủ mất…”
Ngủ trong balo của Hộ Hồng Triết theo tới H thị luôn!
Nhan Trăn: “…”
Nghe mà có chút ngơ luôn.
“Tôi nghe Hộ Hồng Triết kể là cậu muốn báo ân, thường xuyên đem đồ ăn tới tặng cậu ấy?” Tuy rằng chỉ là chút rau củ không đáng nói…
“Ừm!” Bạch Tiểu Miên rũ đầu, rõ ràng không có đôi tai dài nào nhưng Nhan Trăn lại có cảm giác mình nhìn thấy. Thỏ trắng tựa hồ rất dễ thẹn thùng, mà kết hợp với dáng vẻ nhỏ nhắn này lại càng mềm mại đáng yêu.
“Vậy sao cậu không để Hộ Hồng Triết nuôi mình luôn?” Nhan Trăn thấy Hộ Hồng Triết thích động vật nhỏ như vật, nhất định sẽ rất cưng chiều Bạch Tiểu Miên.
Bạch Tiểu Miên run lên, vành mắt đỏ ửng: “Mẹ tau từng nói… Con người dưới núi thích ăn nhất là loại thỏ vừa trắng vừa nhỏ như tau, nên tau rất sợ phải xuống núi…”
Nhan Trăn: “…”
“Vậy sao lại xuống núi?” Nhan Trăn đỡ trán.
“Mẹ tau nói, tau mấy chục tuổi rồi mà không cưới được vợ… thỏ cái trẻ tuổi đều ở bên ngoài, sẽ không nhìn lọt mắt loại nhà quê như tau…”
Nhan Trăn không biết nói gì cho phải: “Cái này, cũng không sai lắm, nhưng cũng phải xem duyên phận?”
“Tau, thực ra cũng không hiểu gì ngoài này, nên mới lén lút trốn trong nhà Hộ tiên sinh…”
Thỏ con mà Hộ Hồng Triết ngày nhớ đêm mong lại đang ở chính nhà của cậu ta! Nhan Trăn nhớ nhà Hộ Hồng Triết là một căn hộ lớn, ít người, Bạch Tiểu Miên trốn ở đó đúng là không dễ phát hiện.
Tất cả đều hợp lý.
“Nhà cậu ấy có rất nhiều sách.” Bạch Tiểu Miên sờ đầu, cười hì hì nói, “Tau… đọc nhiều, nên cũng hiểu được chút chút.”
Nhan Trăn lại hỏi: “Thế sao giờ cậu lại ở đây?”
“Mỗi ngày Hộ tiên sinh đều không ở nhà, tau thấy rất cô đơn…”
Trong đầu Nhan Trăn hiện giờ toàn là “tau, tau, tau” nghe mà ngứa cả tai, uyển chuyển nói: “Theo ý tôi ấy à, nếu cậu muốn hấp dẫn sự chú ý của thỏ cái thì phải thay đổi xưng hô trước đã.”
“Hả?” Bạch Tiểu Miên mờ mịt. “Vậy sao?”
Nhan Trăn hỏi xong những gì mình muốn biết, cũng tự giới thiệu bản thân: bạn của Hộ Hồng Triết, biết chút phép thuật, có thể nhìn thấy thỏ yêu.
Cậu không thích treo thân phận kết duyên sư bên mép, như thế rất dễ dàng rước phiền vào người. Nếu lại bị yêu quái ngang ngược không hiểu lý lẽ quấn lấy thì đau đầu lắm.
Bạch Tiểu Miên sùng bái nhìn cậi: “Ra là đạo trưởng đại nhân.”
“Không dám nhận, không dám nhận.” Dù trong lòng cậu cũng kiêu ngạo lắm nhưng càng nhiều hơn là xấu hổ, “Chỉ biết một chút chút, miễn cưỡng có thể tự vệ.”
Bạch Tiểu Miên tiếp tục sùng bái: “Vậy cũng rất lợi hại mà!”
Ai mà chả thích có người sùng bái mình chứ, Nhan Trăn cũng không ngoại lệ. Cậu thậm chỉ còn bắt đầu cân nhắc giúp Bạch Tiểu Miên: “Vậy giờ cậu cứ muốn duy trì tình trạng như vậy sao? Trốn trong nhà Hộ Hồng Triết, không dám gặp mặt?”
Bạch Tiểu Miên vẻ mặt đau khổ: “Tau… Tôi thấy bọn họ ăn chuột tre.”
“A…” Nhan Trăn nghĩ thầm, ăn chuột tre thì sao, có phải ăn thỏ đâu, lẽ nào thỏ và chuột tre có quan hệ rất tốt nên sẽ có cảm giác môi hở răng lạnh sao?
“Họ nói lá gan chuột tre ấy quá nhỏ, sớm muộn cũng sẽ bị hù chết, còn không bằng ăn luôn đi.”
Nhan Trăn: “Ồ.”
Bạch Tiểu Miên che miệng, trong mắt long lanh nước: “Lá gan của tau cũng rất nhỏ.”
Nhan Trăn: “…” Cái nghiệt duyên gì vậy nè.
“Không phải đâu.” Nhan Trăn giải thích. “Hộ Hồng Triết rất thích thỏ, cậu ấy thấy thỏ rất đẹp, nên sẽ không…”
“Rất đẹp!” Bạch Tiểu Miên tiếp tục oan ức khóc hu hu, “Lúc họ ăn chuột tre cũng nói vậy.”
Nhan Trăn thực sự không biết nên an ủi sao nữa.
“Hộ Hồng Triết sẽ không ăn thỏ.” Nhan Trăn nói, “Cậu tin tôi, nếu cậu ấy muốn ăn cậu thì lần đầu gặp đã ăn rồi, sao có thể để cậu sống đến giờ?”
Bạch Tiểu Miên suy nghĩ một chút: “Cũng đúng.”
Về phần Hộ Hồng Triết cứu Bạch Tiểu Miên ra sao cậu đã quên mất rồi, có lẽ cậu ta cũng không kể kỹ.
Bạch Tiểu Miên kể lại là, hôm đó y vừa mới xuống núi, lộ phí mang theo đã bị lừa mất. Y khóc lóc muốn về nhà, sau lại nhớ tới mẹ mình từng nói nếu y dám quay lại sẽ thiến y luôn, vì vậy lại vừa khóc vừa chạy xuống chân núi.
Bạch Tiểu Miên đã sống mấy chục năm, mỗi ngày đều thong thả ăn cỏ tắm nắng, không rèn luyện như những con thỏ núi thành tinh khác, nào đã phải chịu loại oan ức này.
Đúng lúc đó, một quái vật cả thân máu me be bét đột ngột từ trong núi nhào ra, nở nụ cười kinh dị. Y sợ đến suýt tè ra quần, co chân bỏ chạy.
Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, Hộ Hồng Triết mang theo hào quang chói lọi xuất hiện, cứu được y từ trong miệng quái vật.
Còn Bạch Tiểu Miên đã bị doạ đến mức biến về nguyên hình, một con thỏ nhỏ trắng trẻo mập mạp co quắp nằm trên mặt đất.
Trước mặt y, ký ức duy nhất còn sót lại là ánh sáng của Hộ Hồng Triết.
Nhan Trăn nghe xong, chắc đến tám phần cái ánh sáng nọ là do bùa chú có tác dụng khi tiêu diệt ma vật thôi.
Mà ma vật có thể bị bùa chú của cậu miểu sát thì cấp bậc nhất định không cao lắm, ngay cả loại đó mà Bạch Tiểu Miên cũng đánh không lại, mấy chục năm tu luyện vứt cho chó gặm rồi à?
Bạch Tiểu Miên cao giọng, nước mắt có xu thế lại chảy xuống: “Cậu không được nói tau vô dụng hay không có tiền đồ.”
Cho nên nói, người thực sự cứu Bạch Tiểu Miên căn bản không phải Hộ Hồng Triết, mà là Nhan Trăn cậu đây.
Mà cậu cũng lười tranh công, hãy để tất cả trở thành hiểu lầm tốt đẹp đi.
“Tôi khuyên cậu nên tiếp xúc một chút với với Hộ Hồng Triết, nhưng trước đó, cậu phải đến gặp người quản lý khu vực này để đăng kí tạm trú, nếu không sẽ bị trục xuất đấy.” Nhan Trăn nói, “Thầy Hạng vừa dạy lớp học kia chính là người quản lý, vô cùng lợi hại.”
“Ừm.” Trên mặt Bạch Tiểu Miên hiện ra vẻ hâm mộ, “Lợi hại hơn cả Nhan đạo trưởng sao?”
Đợi tầm nửa giờ sau lớp học của Hạng Ngọc Loan mới tan, lại chờ hắn giải quyết những sinh viên vây quanh thêm mười mấy phút nữa.
Có nữ sinh không ngừng chen tới hỏi bài hoặc muốn chụp ảnh chung, bị một câu nói của Hạng Ngọc Loan cản hết lại.
“Không tiện, tôi còn muốn về bồi vợ mình.”
Thao tác show tình cảm trần trụi như vậy chẳng khác nào kỹ năng quần công, đám người vây quanh toàn bộ bị đánh bại.
Nhan Trăn đứng trước cửa, đúng lúc gọi Hạng Ngọc Loan lại: “Thầy Hạng!”
Hạng Ngọc Loan vừa đi vừa nói: “Đuổi theo.”
Nhan Trăn bèn kéo Bạch Tiểu Miên chạy theo.
Hạng Ngọc Loan nhìn Bạch Tiểu Miên, thấp giọng nói: “Đến H thị từ lúc nào?”
Bạch Tiểu Miên tựa hồ rất sợ Hạng Ngọc Loan, giọng nói cũng run rẩy: “Tháng… tháng trước.”
“Vậy sao bây giờ mới đi đăng kí?” Hạng Ngọc Loan nói, “Đến từ đâu?”
Nhan Trăn an ủi Bạch Tiểu Miên nói, “Đừng sợ, thầy Hạng nhìn thì hung ác vậy thôi chứ thầy là người tốt.”
Hạng Ngọc Loan nói: “Tôi không biết mình lại là người tốt đấy.”
Bạch Tiểu Miên: “QAQ!”
“Thầy Hạng đừng dữ dằn vậy nữa.” Nhan Trăn nói, “Chia có mọi người chút ôn nhu như lúc ở trước mặt Hi Dương đi.”
Nhan Trăn thấy gan mình to ra rồi, còn dám cò kè với Hạng Ngọc Loan.
Hạng Ngọc Loan liếc cậu: “Cậu cậu cũng đâu phải Hi Dương.”
Quy trình đăng kí rất đơn giản, mỗi khu ma sư đều có một phương thức ghi chép, như Hạng Ngọc Loan thì chỉ để yêu quái ấn dấu tay lên sổ sách, lưu lại yêu khí trên đó là được.
Nhan Trăn nhìn lần nào cũng thấy quá tùy tiện.
“Nếu đã là bạn bè của Nhan Trăn vậy mọi hành vi sau này của cậu, Nhan Trăn sẽ phụ trách nhắc nhở.” Hạng Ngọc Loan nói, “Thời gian này không an ổn, mọi việc phải cẩn thận.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]